Kiều Nặc nhìn thấy ở cô ta có không ít bóng dáng của mình khi mới ra mắt, vô tình thêm một chút đồng cảm nên đã cố ý giúp đỡ cô ta.
Những thông cáo có thể cùng tham gia đều sẽ mang cô ta theo, đối phương cũng nhờ độ nổi tiếng của cậu mà dần dần có danh tiếng.
Chương trình tạp kỹ này là một cơ hội hiếm có, nếu nắm bắt tốt rất nhanh có thể cất cánh, mà cô ta đã sớm chuẩn bị, tràn đầy tự tin.
Nếu như thật sự vì chị của cậu mà bị gạch tên, thì cậu chính là làm chuyện tốt thành chuyện xấu rồi.
Kiều Nặc không dám nghĩ sâu, cảm giác hy vọng tan vỡ cậu đã trải nghiệm quá nhiều rồi, cô ta chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Cậu cau mày nói: “Cho dù chị ruột đến cũng phải đi theo quy trình chứ, đột ngột thay người phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, chị ấy không rảnh đến mức đó.”
Vì cậu mà vừa mất người vừa mất tiền, chị ấy không quan tâm đến cậu như vậy đâu!
Nói đến tiền, Cố Sâm lại từ một túi khác lấy ra bản photo chi phiếu: “Tiền vi phạm hợp đồng đã đến rồi, còn là đô la Mỹ!”
Kiều Nặc kinh hãi: “···Anh nói chuyện có thể đừng thở gấp như vậy không?”
“Không phải là cậu làm tôi tức chết sao, chị cậu trực tiếp vòng qua tôi liên hệ với Từ tổng, hơn nữa, nghe giọng điệu của Từ tổng có vẻ rất quen thuộc với chị cậu, vừa là Hoa kiều vừa có đô la Mỹ, Kiều Nặc, cậu là con nhà giàu đúng không? Vì ham chơi mà đến giới giải trí theo đuổi giấc mơ, chờ đến khi cậu đạt được nguyện vọng rồi có phải sẽ giải nghệ để thừa kế gia sản không?”
Ánh mắt dò xét của Cố Sâm giống như tia X-quang, lột trần cậu đến nỗi sắp lộ cả quần lót rồi.
"Tôi bước chân ra khỏi nhà thì chưa từng nghĩ sẽ quay về, dù tôi có chết cũng phải chết ở giới giải trí!" Kiều Nặc thề thốt thể hiện quyết tâm.
“Cậu thật sự không phải con nhà giàu?”
“Bố mẹ tôi buôn bán trà, thời buổi này ai còn uống trà chứ, chị gái tôi chỉ là một bà nội trợ có con trai mới bốn tuổi, đang là tuổi cần người chăm sóc, chắc là nhất thời hứng lên muốn thư giãn một chút, tuyệt đối không trụ được ba ngày đâu.”
Kiều Nặc chắc chắn nhìn Cố Sâm, ngón tay dài giơ lên con số ba.
"Thật sao?" Cố Sâm có chút tin tưởng rồi.
Nếu gia thế của Kiều Nặc không tầm thường thì người nhà sao có thể không quan tâm đến cậu suốt năm năm ra mắt, vừa mới có chút thành tích người thân đã mò ra, vừa nhìn đã biết là đến để kiếm chác.
Không chừng tiền vi phạm hợp đồng cũng là vay mượn, dù sao không nỡ bỏ con không bắt được sói*.
(*) nếu không dám hy sinh hoặc bỏ ra thì sẽ không đạt được điều lớn lao.
Đừng hoảng, cứ bình tĩnh!
"Tôi lừa anh làm gì? Nếu tôi không tin tưởng anh, cũng sẽ không giao hết tài sản cho anh quản lý chứ." Kiều Nặc an ủi anh ta, trong lòng lại có chút không chắc chắn, luôn cảm thấy Kiều Nhất đến đây là không có ý tốt.
Có thể trực tiếp nói chuyện với cấp trên, sợ là nhờ ánh hào quang của Bùi Nghiên Thư rồi.
Tsk, khó giải quyết!
…
Kiều Nhất lướt xem tin tức của Kiều Nặc trên điện thoại, mười tin thì có tám tin là tin tiêu cực.
Chảnh chọe, tùy tiện sửa kịch bản, đánh đập chỉ đạo võ thuật······
Mỗi bức ảnh xuất hiện đều mang vẻ mặt khó chịu, như thể muốn nói "Đừng chạm vào ông đây", hoàn toàn khác xa với hình tượng cậu em trai dịu dàng, chu đáo trong ký ức của cô.
Nếu như không phải đã thức tỉnh ký ức, cô sẽ coi việc tự sát của em trai ở kiếp trước là do cậu tự làm tự chịu, giận cậu không cố gắng, đến chết cũng sẽ không tha thứ cho cậu vì cái gọi là giấc mơ mà bỏ mặc bố mẹ và gia nghiệp.
Nhưng kể từ khi cô biết em trai chỉ là quân cờ trong ngòi bút của tác giả, dùng để làm bàn đạp cho nữ chính, giai đoạn đầu bị nữ chính lợi dụng để quảng bá couple tăng độ hot, mượn danh tiếng của em trai mà lên như diều gặp gió.
Khi em trai bị tin tức tiêu cực bủa vây, toàn mạng mắng chửi, nữ chính vội vàng cắt đứt quan hệ, lại còn tung tin hai người yêu nhau là do Kiều Nặc ép buộc và thao túng cô ta, cô ta không có thế lực đành phải chịu khuất phục, mượn cơ hội này hút một lượng lớn người hâm mộ có lòng thương cảm vô bờ bến.
Dẫn đến việc em trai chết rồi mà vẫn phải gánh chịu đủ loại tiếng xấu, xung quanh ngôi mộ thường xuyên bị phá hoại, đến chết cũng không được an yên.
Nghĩ đến đây, tim cô lập tức dâng lên một nỗi đau nhói thấu tim.
Rõ ràng em trai ưu tú như vậy, lương thiện như vậy, dựa vào cái gì mà phải làm bàn đạp cho người khác, mang tiếng xấu mà chết không rõ ràng?
Cái giới giải trí dơ bẩn kia căn bản không xứng với em ấy!
Sau khi em trai chết, bố mẹ vì khó chấp nhận tin dữ mà lần lượt qua đời, vườn trà vốn dĩ tốt đẹp cũng vì nhiều vấn đề không đạt tiêu chuẩn mà bị phạt.
Cô đã từng cho rằng do mình quản lý không tốt, để cho đối thủ cạnh tranh có cơ hội lọt vào, giờ nghĩ lại, giống như là để phù hợp với thiết lập tình tiết cốt truyện nên cố ý tạo ra nhiều phiền phức hơn.
Nói trắng ra, cả nhà bọn họ đều là quân cờ để trải đường cho nữ chính.
Nghĩ đến việc người thân chết oan, bản thân mình cũng vì không giữ được gia nghiệp mà trầm cảm tự sát, bỏ lại đứa con trai sáu tuổi và chồng một mình đối mặt với khó khăn, cô lại càng thêm phẫn nộ và không cam tâm.
Vì ông trời đã cho cô cơ hội sống lại một lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái diễn.
"Mẹ ơi." Giọng nói non nớt đáng yêu từ phía sau truyền đến.
Kiều Nhất nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, quay đầu nhìn cục bột nhỏ đáng yêu đang chạy đến, dang tay ôm người vào lòng, thân mật dính lấy nhau.
Cục bột nhỏ đội trên đầu một mái tóc xoăn đen mềm mại, đôi mắt đen láy như ngọc bích cong thành vầng trăng khuyết, lấp lánh ánh sao.
Cậu bé đưa bàn tay nhỏ ra ôm chặt cổ mẹ, khúc khích cười làm nũng: “Mẹ ơi, nhột~”
Kiều Nhất hút một hơi thật sâu mùi sữa thơm trên má cậu bé, hai tay nâng khuôn mặt tròn trịa của cậu bé lên nghiêm túc ngắm nhìn bảo bối của mình.
Cảm giác như tìm được vật quý báu, ngỡ như đã cách một đời.
Cục bột nhỏ không được tự nhiên, tai đỏ bừng hỏi: “Sao mẹ lại nhìn con như vậy, ngại quá đi.”
"Đậu Đậu, lần này mẹ nhất định sẽ ở bên con đến khi trưởng thành." Tuyệt đối không để gia đình này tan nát.
“Đậu Đậu cũng sẽ ở bên mẹ cả đời, còn có cả bố nữa.”
Cục bột nhỏ lại ôm lấy mẹ, mặt nhỏ cọ cọ vào cổ mẹ, quyến luyến thân mật dựa vào cô.
Một bóng dáng cao lớn đẩy cửa bước vào, nhìn hai mẹ con đang thân mật, làm bộ tức giận nói: “Có phải bố hơi dư thừa không?”
Giọng nói trong trẻo của người đàn ông chứa đựng sự dịu dàng vô tận, khi hai mẹ con nhìn về phía anh, giữa đôi lông mày càng dâng lên chút ấm ức.
"Bố mau đến đây, cùng nhau ôm nào." Cục bột nhỏ dang hai tay về phía anh ra hiệu.