"Bố, con nghe Quý Lịch nói, bố muốn bán vườn trà?"
"Ừm, có ý định đó, sức khỏe của bố và mẹ con mỗi năm mỗi kém đi, không kham nổi nữa, muốn tìm người quản lý, từ từ tìm người mua."
"Đừng mà, chẳng phải còn có con sao, cái gì cũng có thể bán, nhưng tổ nghiệp thì không thể, như vậy sẽ bị tổ tiên trách mắng đó."
Ông lão bị cậu chọc cười, dừng lại nhìn cậu, trêu chọc nói: "Cho dù có bị trách mắng thì cũng là bố bị trách mắng, con có trách nhiệm gì đâu, vườn trà là mất trong tay bố mà."
"Bố, bố đừng giận con nữa mà, trước đây là con còn trẻ người non dạ, bây giờ con cũng đã thấy được thế giới bên ngoài, bản thân thích hợp với cái gì không thích hợp với cái gì, con cũng đã nắm rõ rồi, con sẽ tiếp quản vườn trà, nơi này mới là nơi thuộc về con."
Kiều Viễn Sơn ngẩn người một lúc, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Ông e ngại nói: "Từ lâu bố đã buông bỏ sự cố chấp muốn hai chị em con tiếp quản rồi, cơ nghiệp của tổ tiên truyền đến đời bố, cũng đã được hơn một trăm năm mươi năm, thay vì vì trách nhiệm mà bắt hai đứa con miễn cưỡng tiếp quản, thà giao cho người có chí hướng phát huy sự nghiệp trà này."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT