17.
Trong trường cảnh sát đương nhiên có kiểm tra nội vụ, nhưng nói chung, chỉ cần không mang đồ cấm, phòng ốc gọn gàng sạch sẽ, thì mấy món đồ lặt vặt vẫn có thể “linh động xử lý” được.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, nhưng chẳng ai dám tùy tiện động vào đống “bánh bao xanh” kia. Còn chuyện liên hệ với khổ chủ—tháng đầu tiên không được mang điện thoại.
Nhờ lực kéo của Morofushi Hiromitsu, Furuya Rei bật người đứng dậy, đặt cái mũ trùm đầu lên bàn, xoa xoa sau gáy:
“Trước mắt cứ bỏ qua chỗ này, dọn mấy chỗ khác trước nhé?”
Date Wataru cầm giẻ lau:
“Có vẻ chỉ còn cách đó thôi.”
Chưa xong đâu. Cái bao tải to oạch mà Furuya vừa đè mông lên nãy giờ, bây giờ mới lộ ra một góc vải—xanh dương. Lông xù. Y như một con slime khổng lồ đang phục kích.
Cả đám đứng hình lần hai, giật mình phản xạ như lính đặc nhiệm gặp mìn. Từng bước từng bước rón rén… như đang đột nhập vào hang ổ kẻ thù.
Hagiwara Kenji lúc này tay không, nhìn quanh hỏi: “Khăn lau của tôi đâu rồi?”
Matsuda Jinpei cười nhạo:
“Cậu vừa ném đi đấy—ném đi đâu rồi?”
Hagiwara đảo mắt tìm kiếm, liếc thấy một góc giẻ lau lòi ra trên nóc tủ quần áo.
“Đây đều là sách gì vậy…” Furuya Rei dựng lại chồng sách bị đổ, phát hiện ngoài giáo trình và sổ ghi chép, còn có không ít sách tham khảo.
“‘Tâm lý tội phạm—Những tâm hồn lạc lối’? Còn cái này là ‘18 bài giảng về an toàn phòng cháy chữa cháy’? Cái sự chênh lệch này lớn quá rồi đi?”
Mở ra xem, bên trong chi chít ghi chú, rõ ràng không phải mua về cho có.
Ngoài ra, trên giá sách, mọi người còn tìm thấy cả mấy bộ manga shounen hot gần đây.
Furuya Rei cảm thán:
“Đúng rồi, không thể ngày nào cũng đọc sách chuyên ngành khô khan được, cũng cần thư giãn một chút—thư giãn… hả?”
Cả nhóm tụm lại, nhìn thấy trang truyện tranh mở ra, bên cạnh còn có đầy những ghi chú phân tích tâm lý nhân vật và hướng phát triển điểm thỏa mãn độc giả.
Nét chữ cứng cáp rõ ràng, sạch sẽ gọn gàng, y hệt như tài liệu học thuật—nếu như không phải kế bên là một gương mặt meme biểu cảm rage face giận dữ vẽ nguệch ngoạc.
Hagiwara khó khăn lên tiếng:
“Đây… gọi là thư giãn à?”
Furuya Rei: “…”
Morofushi Hiromitsu tổng kết: “Học thêm tri thức là việc tốt, kể cả từ truyện tranh.”
[Cảm ơn, tôi thật sự bị sốc… phòng ký túc của Toru sao lại đặc biệt thế này chứ. ]
[Cứu với! Sao lại có nhiều slime thế, đã vậy còn đồng loạt màu xanh nữa… nhìn thì dễ thương đấy, nhưng nghĩ tới công dụng của chúng thì… (khó nói quá) ]
[Thật ra cũng giống chủ nhân phết, mức độ đánh lừa cao… con gorilla đội lốt mỹ nam (?). ]
[Nhìn biểu cảm của năm người họ bị sốc như sét đánh ngang tai mà sảng khoái thật đấy.]
[Uầy… sách gì mà lắm thế? Có sách tâm lý học, triết học thì thôi đi, mà ngay cả truyện tranh toru cũng đem ra nghiên cứu, cảm giác hình tượng học bá bị đẩy hơi xa rồi đó! Chẳng lẽ có bí mật gì?]
[Tôi cũng cảm thấy thế, một người ngay cả chuyện giải trí cũng nhìn manga bằng con mắt học thuật… vậy thì rốt cuộc cái gì mới thật sự thu hút cậu ấy? ]
[A~ tôi ngửi thấy mùi dao găm rồi đó (nụ cười long vương méo xệch.jpg) ]
[Cảm giác Chiyoya Toru chính là một ẩn số, tập hợp mọi mâu thuẫn, người đàn ông này chết tiệt lại khiến tôi càng muốn tìm hiểu (chó ngậm hoa hồng.jpg) ]
18.
“Phù… muốn lấy được cái giẻ lau mà không chạm phải đám slime này đúng là gian nan thật.”
Hagiwara Kenji kiễng chân, kéo mạnh xuống thứ màu trắng tưởng là giẻ lau. Nhưng vừa kéo xuống, anh đã thấy chất liệu cầm trên tay có gì đó… sai sai. Lật ngược lại, mới phát hiện đó là một búp bê cầu nắng (teruteru bozu) vẽ khuôn mặt đang khóc.
Con búp bê này phủ một lớp bụi xám xịt, trông khá cũ kỹ, phần dây treo ở dưới còn có một vết bẩn sẫm màu.
“Sao cái này nhìn như phiên bản hàng nhái thế?” Hagiwara không nhịn được mà buông lời trêu chọc.
Date Wataru đang lau giường, liếc mắt qua:
“Đó là ame ame bozu đấy, búp bê cầu mưa.”
Matsuda Jinpei “hơ” một tiếng:
“Không ngờ thằng nhóc Toru nhìn thì nghiêm túc thế, hóa ra cũng muốn cầu mưa để trốn huấn luyện à?”
Nếu trời mưa thì huấn luyện ngoài trời sẽ bị hủy, cũng không phải phơi nắng—đa số mọi người đều thích điều đó hơn.
“Tôi nghĩ chắc là có lý do khác.” Hagiwara tiện tay treo con búp bê lên cái móc trên kệ sách.
Morofushi Hiromitsu đứng không xa, tay cầm chổi, khẽ cau mày.
Không biết vì sao, hình ảnh con búp bê cầu mưa ấy khiến anh nhớ lại một thứ gì đó… dường như từng xuất hiện trong một khung cảnh ngập màu đỏ...
“Hiro!” Furuya Rei gọi một tiếng, “Sao tự nhiên cậu đứng thẫn thờ vậy?”
Hiromitsu hoàn hồn, mỉm cười:
“Không có gì.”
“Nhanh lên nào, sắp đến giờ tắt đèn rồi. Để lát nữa quản lý ký túc lên bắt gặp, lại bị nói cho đấy.”
Matsuda Jinpei đảo mắt nhìn quanh, tỏ vẻ muốn nghịch cái đồng hồ báo thức đặt trên bàn, liền bị Hagiwara Kenji đè tay xuống:
“Đừng có tự tiện tháo đồ của người ta, tên khùng!”
19.
Chiyoya Saori cứ mười phút lại lướt một lần manga, vừa xem vừa quan sát “Ngũ hổ tướng học viện cảnh sát” thám hiểm ký túc xá của mình. Cảnh tượng chẳng khác nào mấy anh dũng sĩ đi khai hoang, khiến cô vừa muốn bật cười vừa không biết nên thở dài hay lắc đầu.
Ý là… đang ví mình với Ma Vương đấy hả?
Saori chống cằm trầm ngâm. Dù có hơi bất ngờ vì chuyện “dọn phòng” đến nhanh như sét đánh, nhưng thực ra cô cũng không phải hoàn toàn không chuẩn bị.
Dọn qua loa là dọn qua loa, nhưng không có nghĩa là cô tùy tiện quăng hết đồ rồi ung dung ra khỏi cửa.
Quy tắc số một để đóng vai nhân vật hút mắt: duy trì cảm giác bí ẩn.
Muốn nổi bật giữa một đám đông, chỉ cần cho người khác thấy được điểm sáng của mình. Nhưng để duy trì sự hứng thú lâu dài, chỉ tính cách bề ngoài thì không bao giờ đủ.
Chiyoya Saori có thể hoàn toàn cắt đứt với quá khứ của mình, nhưng Chiyoya Toru thì bắt buộc phải có một lý lịch vừa phức tạp vừa đầy ẩn số.
Giống như năm người kia—tùy tiện lôi một người ra là cũng có thể phân tích tiểu sử dài ba trang giấy. Mà chính những tiểu sử ấy lại lý giải được động cơ họ vào trường cảnh sát và hình thành tính cách bây giờ.
Tóm gọn trong một chữ: Thảm.
Tác giả manga tất nhiên sẽ không bỏ qua nhân vật mới như cô. So với việc chờ cho quá khứ của mình bị moi móc từng chút một, Saori thích chủ động tấn công và nắm thế chủ động hơn.
Chiyoya Toru khác với Chiyoya Saori, là một bản ngã được tạo ra trên nền tảng sự thật, có sự điều chỉnh để phù hợp với khán giả.
Còn việc của Saori là phải làm cho phần “thật” ấy thêm đậm nét.
Người bình thường thì quá khứ tự nhiên bộc lộ ra, không cần diễn, không cần suy luận. Nhưng cô thì khác.
Chiyoya Toru—là một diễn viên.
Mà đã diễn thì phải có đạo cụ. Và cảnh mở màn đầu tiên của cô, tất nhiên sẽ diễn ra trong ký túc xá.
Giá sách đầy ắp sách các thể loại; mở tủ quần áo ra là một loạt đồ thường phục đồng màu; góc tường xếp ngay ngắn mấy cây dù đen; trên nóc tủ là túi lớn và búp bê cầu mưa…
Kỳ lạ không? Kỳ lạ là đúng rồi!
Khiến người ta tò mò không? Tò mò là đúng rồi!
Trộn lẫn thật – giả vào nhau, Chiyoya Toru mới trở nên sống động.
Chỉ có điều—đám slime của cô đáng ra không nên bị phát hiện sớm như vậy!
Mèo cào tường.jpg
Những chiếc gối slime đó quả thật mang ý nghĩa đặc biệt với cô, nhưng đâu phải thứ có thể lôi ra bàn bạc ngay lập tức.
Đúng là kế hoạch luôn chạy không kịp biến hóa. Đám đàn ông thần kỳ kia lúc nào cũng biết chọn đúng chỗ bất ngờ nhất để tặng cô một cú “choáng váng”.
QAQ!
Saori sụt sịt, quyết định ngày mai sẽ thu dọn hết đồ về. Cô bắt đầu nhớ cảm giác mềm mại của những chiếc gối slime, và ở bệnh viện thì cả người cứ thấy khó chịu.
Nơi đó quá dễ khiến người ta liên tưởng đến cái chết—mà đó lại chính là điều Saori sợ nhất.
Hệ thống: [Thân mến, hãy cố sống sót nhé. Muốn leo top thì mấy chiêu này vẫn còn non đấy~]
[Không cần mày nói tao cũng biết!] Saori lầm bầm,
‘’Bây giờ vẫn còn sớm... trước hết cứ sống nốt cuộc sống cảnh sát đã."
Chiyoya Toru xuất hiện trước thời điểm chính truyện tận hai năm, tất nhiên là không thể chỉ ngồi chờ kịch bản khởi động.
20.
Sáng hôm sau, Saori đã bật dậy từ sớm để làm thủ tục xuất viện. Theo lời bác sĩ, cô đáng ra phải ở lại bệnh viện ít nhất ba ngày nữa để theo dõi.
Nhưng sau màn “ra tay” dữ dội hôm qua, cô chẳng những thu về cả đống fan hâm mộ mới, mà còn gián tiếp chứng minh vết thương của mình hồi phục nhanh hơn dự kiến.
Thế là, trong ánh mắt tiếc nuối của cô y tá trực ca, Saori đeo balô đựng đồ cá nhân, giữ vẻ điềm tĩnh nhưng chân thì bước như bay ra khỏi bệnh viện.
Tự do rồi!
Tất nhiên, dù vui mừng đến đâu, cũng không thể vội vàng chạy về trường cảnh sát.
Lúc này mới tám giờ sáng, mặt trời bắt đầu lên, Chiyoya Saori mặc một bộ đồ thể thao màu đen, giương ô đen, đi về phía cửa hàng bánh wagashi (bánh truyền thống Nhật).
Ở gần đây có một tiệm bánh mà cô đã thăm dò trước đó, nhiều loại, tạo hình đáng yêu, rất hợp làm quà tặng.
Dù không phải đi xa, nhưng hôm qua năm người kia đã đến thăm, mang chút quà đáp lễ vẫn là phép lịch sự tối thiểu.
Tiếng chuông gió khẽ leng keng khi cửa mở. Chủ tiệm trẻ hơi ngạc nhiên vì có khách sớm vậy, nhưng vẫn nhanh chân bước lại.
Cậu thiếu niên mỉm cười ấm áp, chỉ vào bộ wagashi phiên bản slime mới trong tủ kính, ý bảo chủ tiệm gói lại.
Mỗi màu một hộp, riêng màu xanh dương thì mua nhiều hơn vài hộp.
Tay xách mấy hộp wagashi được gói kỹ càng, Chiyoya Saori hướng thẳng về phía trường cảnh sát.
Hôm qua năm tên kia lôi hết slime của cô ra, còn làm rơi vãi khắp sàn.
Dù nhìn cảnh Hagiwara Kenji bị hắt xì vì bột tiêu giấu trong slime, hay Furuya Rei bị đập vào đầu đến choáng váng cũng hơi hả hê… nhưng Saori vẫn quyết định—chuyện này họ phải trả giá.
Vậy nên hôm nay, sẽ tặng họ một món “bất ngờ” khác!
Tuyệt đối không phải là vì cô thù dai!
__
Tác giả có lời muốn nói:
Saori (ghi chép):
"Tháng đó, năm đó, các bạn học của tôi rất nhiệt tình, giúp tôi dọn phòng. Sau khi họ làm loạn giá sách của tôi, phá hỏng cơ quan slime, còn chê con búp bê cầu mưa của tôi xấu—cuối cùng họ cũng giúp tôi sắp xếp lại và lau sàn. Tôi… thực sự rất cảm ơn họ."