1.
“Chậc, tại sao đại diện học sinh lại phải là tên tóc vàng đó chứ? Cả học viện cảnh sát này chỉ có mỗi hắn là kỳ quặc như vậy thôi!”
“Đúng rồi đúng rồi! Nếu Chiyoya-kun mà ở đây thì chưa chắc đã thua đâu nhé!”
Mấy cậu bạn khoác vai bá cổ nhau cố tình lướt sát qua người anh, còn Furuya Rei thì gom hết sách vở bỏ vào ngăn bàn. Anh vừa định đứng dậy thì bỗng cảm thấy vai mình nặng xuống.
“Zero, đây chính là năng lực ‘thu hút hận thù’ của thiên tài đấy.” Morofushi Hiromitsu chống một tay lên vai anh, trêu chọc. “Trong giờ học cậu nổi bật quá rồi.”
Furuya Rei bật cười, hất tay cậu bạn thanh mai trúc mã ra:
“Là bọn họ không tự mình nhớ được, sao lại đổ cho tôi?”
“Nói mới nhớ, cái cậu Chiyoya mà họ vừa nhắc đến…”
Chàng thanh niên tóc vàng theo phản xạ liếc về phía chỗ ngồi duy nhất trong lớp không có sách vở gì.
Ngồi bên cạnh Furuya Rei, Matsuda Jinpei vừa rung chân vừa nói:
“Cái gã đó chỉ xuất hiện trong buổi đầu tiên, báo danh xong là mất tăm luôn. Lúc đó cậu với Hiromitsu còn chưa tới nữa.”
Hagiwara Kenji xen vào:
“Lần đầu thấy có người khai giảng xong trốn học liền ba ngày. Nhưng mà điểm thi viết của cậu ta lại xuất sắc lắm nhé.”
“Với lại… cũng khá là đẹp trai.” Hagiwara xoa cằm. “Nhưng tôi cũng đâu kém gì… đúng không, Jinpei-chan?”
“Xì.” Matsuda không chút do dự đập tan ảo tưởng của anh ta.
“Cậu thử hỏi mấy bạn nữ ở lớp bên xem, giữa cậu và Chiyoya thì ai đẹp hơn?”
Hagiwara lập tức đưa tay ra bóp cổ cậu bạn, thế là hai người quấn lấy nhau vật lộn.
Morofushi Hiromitsu khẽ “Ê” một tiếng, khóe môi nở nụ cười:
“Xem ra cũng là một đối thủ khó chơi đây.”
2.
“Các cậu nói Chiyoya à?” Onizuka Hachizo – đang ngồi uống trà trong phòng làm việc – nhướng mày tỏ vẻ cảnh giác. “Nói cho các cậu biết, dù chiều nay là giờ tập tự do, thì cũng đừng hòng lén ra ngoài quậy phá!”
“Không đâu không đâu, bọn em chỉ muốn quan tâm đến bạn học thôi mà.” Hagiwara Kenji cười hì hì. “Đoàn kết yêu thương cũng là một trong các điều lệ mà.”
Huấn luyện viên lầm bầm:
“Chẳng có gì to tát… chỉ là thấy chuyện bất bình mà ra tay, xong tự đưa mình vào bệnh viện thôi. Nếu các cậu rảnh quá thì đi dọn nhà tắm…”
“Chào huấn luyện viên nhé!” – Chưa kịp để Onizuka nói xong, cả năm người đồng thanh chào, rồi biến mất như một cơn gió, mặc kệ ông thầy đang tức lồng lộn hét theo phía sau.
“Báo danh xong ra tay nghĩa hiệp… nghĩa là xảy ra ngay gần trường cảnh sát.”
“Đã phải nhập viện, thì bệnh viện ngoại khoa tốt nhất quanh đây chắc là chỗ này!”
"Êi, mà tấm thẻ học viên dự phòng để khai báo danh tính… còn ở chỗ lớp trưởng nhỉ?"
Mấy thanh niên vừa đi vừa lẩm bẩm tập trung ánh mắt vào Date Wataru đang ngậm tăm xỉa răng, rồi ngay lập tức dừng lại bước chân.
"Đi không?"
Năm thanh niên trẻ nhìn nhau rồi bật cười, chưa đầy ba giây sau thì như chim sổ lồng, đồng loạt phi thân về phía bờ tường ký túc.
Tháng Tư, hoa anh đào rơi như mưa, cảnh tượng không khác gì đoạn mở đầu một bộ anime tuổi học trò.
Vâng, thanh xuân là đây. Nhưng mà thanh xuân của đám này thì nó hơi… phá là chính.
Diễn đàn truyện tranh vừa mở chap đầu đã náo loạn như chợ đêm:
[Hoan nghênh — pháo chúc mừng — tung hoa—]
[Ghế đầu bán hạt dưa, coca, đậu phộng, ai khát ghé vô~]
[Ngoại truyện tới rồi! Nhân vật mới càng nhiều càng tốt! Red vs Black, chiến nữa chiến mãi!]
[Nhóm F5 hú hú hú, được làm mới rồi! Tác giả nhanh tay phát cơm hộp đi! Nhóm chính mới hot xình xịch chờ debut đó!]
[Ơ kìa, có tên nhân vật mới xuất hiện! (tăng cường cảnh giác.jpg) Nhìn như phản diện, dám cà khịa Toru nhà tui à!]
[Tóc vàng thì sao, tóc vàng ăn hết cơm nhà mấy người hả? Ghé đầu qua đây anh tặng quả đầu trọc giờ!]
[Chap đầu đã nhắc tới, nếu không phải vai phụ thì chẳng lẽ là nhân vật thứ sáu? Cho xin một anh trai đẹp trai đi trời ơi!]
[Khôngggg! Tôi mãi yêu nhóm "Hoa anh đào năm cánh"!]
[5 - 4 = 0… (nghe mà đau trong lòng )]
[Tác giả đừng ném dao nữa mà!!!]
[Nhìn tình tiết thì chap sau chắc đến viện thăm Chiyoya đấy. Mà đã “vì nghĩa bị thương” thì chắc chắn là người tốt rồi~]
[Đợi lộ mặt biết ngay có quan trọng hay không! Giờ tạm ngắm tụi cảnh sát đã, trai đẹp là để liếm màn hình~]
[Chị em ơi, nhặt cái quần lên đi?!]
[Trời đất, Matsuda với Hagi là của tôi mà!! Ôm hết về trước cho chắc!]
3.
“Bộp.”
Ngồi trên giường bệnh, Chiyoya Saori khép lại cuốn manga trong suốt trước mắt, phát ra tiếng “tách” giả lập nghe rất chân thật.
Cô cầm đồng hồ ở cạnh lên xem giờ, khẽ lẩm bẩm trong lòng:
[Còn mười phút.]
Một giọng nói máy móc vang lên:
[Bạn yêu ơi, bạn yêu à, Có chắc là không muốn mua ngay combo “kẹo đổi giọng” không? Mua trước, trả sau, không cần xét duyệt!!!]
[Không mua, không nợ, im miệng! ]
Chiyoya Saori đáp thẳng ba câu như tát nước lạnh vào mặt cái “bộ phận chăm sóc khách hàng”, xong cúi đầu tiếp tục... chuyên cần lướt truyện và đọc bình luận như học sinh ôn thi đại học.
Trên giường, “cậu thiếu niên” với mái tóc đen rối nhẹ, vài lọn mái lòa xòa được vuốt sang bên. Làn da trắng bệch tới mức không bình thường, thoạt nhìn yếu ớt, nhưng chỉ cần ánh mắt xám đậm ấy nhìn thẳng, mọi vẻ mong manh lập tức biến mất không dấu vết, chỉ còn lại sự sắc sảo và u ám.
...À, mà bây giờ thì có thêm tí gì đó uể oải và thất vọng với cuộc đời.
Cậu thiếu niên ấy không ai khác chính là Chiyoya Saori, giới tính nữ. Hiện đang sử dụng vỏ bọc “Chiyoya Toru”, cải trang thành con trai để trà trộn vào học viện cảnh sát Tokyo.
Tất cả là vì… một cái diễn đàn ảo diệu phi khoa học.
Diễn đàn chia làm ba khu chính: Khu chiếu truyện tranh phát sóng trực tiếp, Khu bình luận drama chảy máu mắt , cùng một khu giao diện mà chỉ riêng Saori thấy được.
Họ và tên: Chiyoya Saori / Chiyoya Toru
Tuổi: 20
Ttrạng thái: Tồn tại giả
Thành tựu: Chưa có gì ngoài cố gắng
Danh hiệu: Chưa mở khóa
Chỉ số nổi bật: 0 (Mỗi tháng được vote bởi độc giả. 1 vote = 1 điểm)
Chiyoya Saori lướt qua dòng chữ "Tồn tại giả", ngày nào chữ "giả" còn chưa biến mất, cô sẽ không thể lơ là dù chỉ một giây.
Vì sao ư?
Vì cô đã chết từ mười năm trước, trong một vụ hỏa hoạn kinh hoàng. Lần này cô sống lại, chính là nhờ… cái diễn đàn ảo diệu kia.
[Muốn hồi sinh thật sự? Vậy thì khi bộ truyện “Thám tử lừng danh Conan: Giao hưởng Đỏ Đen” kết thúc, bạn phải đứng đầu bảng xếp hạng nhân vật nổi bật nhất do độc giả bình chọn.]
Nói nôm na:
Muốn sống? Phải cướp spotlight!
Phải khiến độc giả bỏ phiếu vì yêu bạn hơn cả mấy nhân vật chính huyền thoại!
Đối với một nhân vật “ngoại truyện” mới toe như cô, đây chẳng khác gì trèo lên đỉnh Everest bằng dép tổ ong!
[Bạn nên bắt đầu suy nghĩ cách “tăng độ yêu thích” để được vote cao hơn nhé.]
Thế là, trong nhiều năm chờ truyện chính thức bắt đầu, Chiyoya cày nát vô số truyện trinh thám (học cách logic gây thiện cảm), truyện âm nhạc (vì "Giao hưởng"), truyện mỹ thuật (vì "Đỏ & Đen"),...Thậm chí học thuộc lòng công thức nữ phụ si tình trong mấy bộ ngôn tình sướt mướt. Cô đã chuẩn bị tâm lý làm “nữ phụ quốc dân”, chỉ cần khán giả rơi nước mắt là thắng!
…Cho đến 3 năm trước
Thể loại được cập nhật: Shounen.
Truyện. Tranh. Thiếu. Niên.
Chiyoya Saori: "......"
Life is not daijobu.jpg
Shounen là cái quần què gì vậy trời?! Nghĩa là đất diễn cho nữ cực hiếm, fan nữ đông như kiến, trọng tâm là tình anh em, quyết tâm và trưởng thành.
Đừng mơ tới mấy pha đẫm nước mắt tình cảm, đừng hy vọng được tặng trái tim nào.
Đây là đấu trường testosterone!
Mà bộ ngoại truyện này còn đi sâu vào khai thác nhóm năm người ở Học viện Cảnh sát, mặc dù đã ngỏm mất bốn người nhưng mà đây là ngoại truyện, vẫn có chút tia hy vọng còn cứu vớt được.
Nói thẳng ra, nếu muốn lên sóng và nhận được “hào quang”, thì phải bằng mọi giá trở thành nhân vật chính. Hào quang có thể đổi vật phẩm, sống lại, v.v…
Nhưng mà! Tôi là con gái đóoooo!
Chiyoya - với kinh nghiệm đọc truyện ngôn tình trong nhiều năm - không có lấy một mảnh tình vắt vai - Saori, nhìn 5 chàng trai chuẩn “soái” trên trang chủ mà… muốn khóc!
Không hề có chút “tim đập thình thịch” nào. Thay vào đó là… muốn rút dao!
Mèo con bắt đầu mài móng.jpg
[Bạn ơi cố lên! Chỉ cần nghĩ cách oánh bại mấy tên kia giành vị trí top 1 thui.]
Dựa theo cốt truyện được tiết lộ trong khu bình luận thì diễn biến chính của ngoại truyện lần này đều tập trung vào năm thanh niên của Học viện Cảnh sát, vậy nên nếu muốn nhảy vào cốt truyện thì nhất định phải vào Học viện Cảnh sát.
Mà làm cảnh sát nữ á? Xuất hiện ít, dễ bị fan nữ ném đá. Không dại gì đâm đầu.
Trái lo phải nghĩ, Chiyoya Saori chốt kèo đánh không lại thì nhập bọn luôn!
Dựa vào ưu thế ngực phẳng (ờm?), cộng thêm tuyệt kỹ hóa trang học từ nhà hàng xóm – gia đình Kuroba siêu trộm, và mối quan hệ mà cha mẹ để lại.
Chiyoya Saori tạo nhân vật “Chiyoya Toru” trước hai năm, chăm chỉ xây dựng profile cá nhân, vượt qua kỳ thi công chức quốc gia loại A và…
Đường hoàng tiến vào học viện cảnh sát!
Và giờ, chỉ còn một niềm tin cháy bỏng:
Không bị lộ thân phận! Không có tai nạn bất ngờ! Chỉ có thắng lợi!
Ngoại trừ việc "vỡ giọng" hơi muộn khiến giọng nói vẫn còn chưa ổn định, thì mọi thứ khác đều được cô giấu kín hoàn hảo!
[Bạn yêu dấu ơi, thực sự không muốn thử viên kẹo đổi giọng sao? Cực rẻ luôn đó, nợ tí tí cũng được mà~]
[Không! Muốn! Mua!] — Chiyoya Saori dứt khoát từ chối lần nữa, không thèm chớp mắt.
Mặc dù cái hệ thống này đã không biết bao nhiêu lần tung ra đạo cụ giúp đổi giọng, nhưng với điểm yêu thích = 0, cô không dám đánh cược — ai mà biết nếu tụt điểm âm thì sẽ toang kiểu gì đâu!
Huống chi cái giọng “mật ngọt chết ruồi” cứ gọi cô là “bạn yêu dấu” kia, rốt cuộc là AI hay thứ gì không rõ, càng không nên tin!
[Bạn đúng là độc với bản thân ghê đó.] — hệ thống "chăm sóc khách hàng” có chút tiếc nuối thở dài:
[Bạn tự dàn cảnh dụ tên cướp rạch cổ mình để cứu con tin. Kết quả thì ổn đấy, nhưng mà… cô bé kia chắc sợ gần chết luôn rồi! Bạn không sợ bị cắt trúng khí quản rồi toi thật à?]
Chiyoya Saori thầm nghĩ. Hừm, đương nhiên là có tính toán hết chứ! Thậm chí cô còn tự điều chỉnh lực ra tay của tên cướp để đảm bảo vừa đủ.
Vừa có thể cứu người, vừa có cái cớ che giấu giọng nói chưa ổn định — Đúng là one shot combo luôn rồi còn gì nữa!
Tuy cổ đau thật, máu thì tuôn ra xối xả như nước sốt cà chua, nhưng mục tiêu đạt được là đáng giá!
4.
Cốc cốc cốc.
Cánh cửa phòng bệnh đơn đóng kín vang lên tiếng gõ nhịp vừa phải, lẫn vào đó là tiếng xì xào mơ hồ.
Ngừng tranh cãi với “nhân viên chăm sóc khách hàng”, Chiyoya Saori xỏ dép, kéo rèm cửa che kín ra.
Ánh nắng rực rỡ từ cửa số ghé vào mang theo nhiệt độ làm căn phòng nhỏ ấm áp hơn hẳn, cô theo phản xạ kéo tay áo xuống che bớt da thịt trắng bệch, cau mày trốn vào bóng tối.
Nhưng rồi, ngay sau đó, khuôn mặt cô giãn ra, mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng đi ra mở cửa.
“Là Chiyoya Toru phải không?~ Chúng tôi là những người bạn thân thiện từ lớp Onizuka đây~”
— Người đầu tiên lên tiếng là một thanh niên tóc đen dài, ánh mắt cong cong trông vô cùng dễ gần.
Không cần đoán, Saori đã nhận ra ngay đó là Hagiwara Kenji — một trong ngũ trụ của nhóm học viện cảnh sát huyền thoại.
Ngoài Hagiwara, còn có bốn người khác đứng ngay cửa, vừa nhìn là cô nhận ra từng người — khuôn mặt, tên tuổi, đều đã được "cập nhật" nhờ manga.
Dĩ nhiên, với thân phận "người hùng nhập viện ngay ngày đầu đi học", Chiyoya Toru về lý thì chỉ “quen” Hagiwara và Matsuda Jinpei mà thôi.
Nhưng không sao, kịch bản đã chuẩn bị hết rồi.
Cậu “nam sinh” mặc đồ bệnh nhân, mặt mày xanh xao đúng chuẩn "người bệnh chưa khỏi", hơi ngạc nhiên khi thấy nhóm bạn đến thăm, rồi nhanh chóng gật đầu xin lỗi, chỉ chỉ vào băng gạc ở cổ như một lời giải thích, nép mình vào một bên cửa nhường họ vào phòng bệnh.
Tiện tay, cậu ta còn... gỡ nhẹ cánh hoa dính trên vai của Furuya Rei.
—— Cư xử cực kỳ thân thiện luôn kìa?
Furuya Rei vốn nghĩ sẽ gặp một người mặt lạnh, bài xích mình như nhiều bạn học khác trong lớp. Nhưng khoảnh khắc đó, ý nghĩ trong đầu anh chợt đổi hướng:
“Ơ, dễ gần phết đấy chứ?”
“Là do giảng viên nhờ chúng tôi tới thăm cậu đó nha!”
— Hagiwara tươi cười giới thiệu từng người, rồi nói thêm:
“Cậu đừng lo vụ bài vở. Ngoài trừ tên Jinpei kia thì mấy đứa còn lại ai cũng là ‘trùm ghi chép’. Muốn mượn vở lúc nào cũng được!”
Matsuda: “Hừ, tôi không ghi chép vì tôi thuộc hết rồi! Với lại cậu cũng có ghi cho ra hồn đâu, ông nội Hagi!”
Furuya Rei khoanh tay: “Thuộc hết mà bị thầy gọi lên bảng chửi te tua?”
Matsuda gân cổ cãi: “Do thầy giảng sai thông số đó chứ!”
Morofushi: “Vậy nên cậu tháo luôn cái mô hình bom ngay trước mặt thầy hả? Mà tháo xong không gắn lại được…”
Matsuda la lên: “Cái mô hình đó bản chất đã có một con ốc bị lệch rồi!!”
Date thì vỗ vai Saori, nhẹ nhàng:
“Thôi thôi, đừng nghe bọn này cãi nhau. Vở của tôi cậu cứ lấy mà dùng!”
Saori suýt nữa thì phì cười bởi cuộc hội thoại này. Cô cố gắng giữ vẻ lịch sự nhã nhặn, lắc đầu và giơ tay làm dấu từ chối.
Dù được mượn vở nghe có vẻ thuận tiện, nhưng cô muốn tạo ấn tượng sâu sắc hơn. Vậy nên từ chối mới đáng nhớ!
Thế là Saori rút từ dưới gối ra một cuốn sổ tay, mở ra… toàn bộ các môn học được ghi chép đầy ắp, chi tiết hơn cả thầy giáo.
Hỏi sao có? Tự học, tự tra, tự chép.
Cả bọn: “……”😐😶😳
Chết cha, gặp học bá thật rồi!
Hagiwara Kenji cảm động nắm tay cô:
“Chiyoya-kun! Sau này học hành nhờ cả vào cậu đó nha!”
Saori lúc này cười rạng rỡ, giơ tay ra dấu “OK!”
Vì không thể nói được, tốc độ viết thì chậm, nên cô dùng tay làm ký hiệu — ai hiểu được thì hiểu, ai không hiểu thì… chơi đoán chữ!
Mấy người thanh niên thì rảnh rỗi, thế là nhập hội đoán ý bằng ngôn ngữ cơ thể:
“Uống nước? Bơi lội?” — “Con heo?” — “Bom? Gỡ bom?”
“Ý cậu là cứ gọi cậu là Toru là được đúng không?”
Bingo!
Saori thở phào, giơ ngón cái tặng cho Morofushi điểm 10 sáng tạo!
Furuya Rei cười cười huých tay người bạn thân:
“Giỏi quá Hiro, mấy cái cậu đoán trúng nhiều ghê!”
Morofushi cũng bật cười khi nhìn “nam sinh” ngồi cạnh giường, ánh mắt cong cong hiền lành:
“Không phải đâu, Toru diễn tả dễ hiểu mà~”
Nhớ lại những động tác siêu cấp trừu tượng của Saori nãy giờ… mọi người đồng loạt:
“…”
Matsuda huýt sáo:
“Thôi tới giờ rồi, không về là thầy Oni tới bắt chúng ta về bằng bạo lực đó!”
“Nhìn cậu bị thương cổ thế này, chắc không ăn được trái cây. Mai chúng tôi mang gì khác tới nhé!”
Saori xua tay, đứng dậy tiễn cả nhóm rời đi.
Nhưng ngay khi cô đứng ở cửa, bỗng dưng khựng lại, ánh mắt hơi thay đổi.
Furuya Rei theo phản xạ hỏi:
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Âm thanh la hét, tiếng bánh xe đẩy lạch cạch, bước chân vội vàng, thậm chí cả tiếng nức nở bị nén lại – những thứ này vốn chẳng xa lạ ở bệnh viện.
Nhưng mà đây là khu nội trú mà!
Saori ra hiệu im lặng.
Đúng lúc cô đang cầm lấy then cửa, thì đột nhiên bên ngoài có một tiếng súng vang lên, cùng với tiếng thét chói tai.
"Aaa! Gi*t người!!!"
Sắc mặt mấy thanh niên ngay lập tức biến đổi, không chờ đám người Furuya Rei phản ứng lại, liền thấy Chiyoya trực tiếp mở cửa, "Cạch" một tiếng liền đeo dép lê xông ra ngoài.
"Ê này!" Mấy người vội vàng đuổi theo sau, "Toru! Vết thương chưa lành đâu! Chạy từ từ thôi!!!"
Rei cùng Hiromitsu là hai người đứng gần cửa nhất cũng lao nhanh ra ngoài, Matsuda Jinpei vừa chạy qua cửa liền dừng lại.
Date Wataru "Làm sao vậy?"
Matsuda Jinpei chỉ chỉ, một lời khó nói hết.
"Then cửa...... Không khéo bị thằng hâm kia lấy làm vũ khí rồi ấy?"
Hagiwara Kenji: "...... Xem ra nhóm mấy con khỉ đột lại thêm thành viên ha?"