5.
Khu nội trú của bệnh viện có tổng cộng sáu tầng, hai bên trái phải đều có cầu thang bộ đi lên xuống, chính giữa là hai thang máy rộng rãi. Cách thang máy không xa là quầy trực, còn lại là những phòng bệnh nối tiếp nhau dọc hành lang.
Phòng bệnh của Chiyoya Saori nằm ở tầng ba, phía trong cùng bên phải. Từ hành lang nơi này có thể quan sát gần như toàn bộ diễn biến của cả tầng.
Giờ phút này, cô đang khom người, áp sát vào bức tường màu xanh nhạt, tay vẫn cầm chặt tay nắm cửa kim loại lạnh buốt, mắt dõi về phía trước, nơi đang xảy ra chuyện.
[Cô thật sự... xui đến mức đáng nể đấy.]
Giọng điện tử quen thuộc của hệ thống vang lên, kèm theo tiếng lách tách như đang ăn hạt dưa, tặc lưỡi cảm thán: [Chỉ nằm viện thôi mà cũng dính án mạng, sao cô không chuyển nghề làm thám tử cho rồi?]
Saori không nhịn được mà phản bác trong lòng:
[Tôi vốn định làm thám tử thật mà!]
Nếu không phải trận hỏa hoạn mười năm trước, có khi giờ cô cũng đã nổi danh với cái mác “nữ thám tử học sinh trung học” rồi — à không, giờ chắc là “nữ thám tử sinh viên đại học” mới đúng.
Cô biết, với vai trò của một “nhân vật mới”, nếu muốn vượt qua các nhân vật chính đã có sẵn lượng fan trung thành trong mắt độc giả, cô cần làm nhiều hơn là chỉ phá án. Cô phải khiến người đọc thực sự yêu thích cô.
Còn hiện tại, nếu chỉ là một thám tử tay ngang? Không đủ.
[À mà, tay nắm cửa đó phải đền tiền đấy. Bạn còn bao nhiêu trong tài khoản?]
[Mà độc giả hình như thích nhân vật giàu có cơ. Bạn có thể... cắt giảm tiền mua mấy cái gối ôm hình slime được không?]
[Thêm một câu nữa là tôi report thật đấy.]
Saori dừng tranh cãi trong đầu, tập trung trở lại hiện trường.
Trước mắt cô, một bảng điều khiển ảo chỉ mình cô nhìn thấy, hiện ra — mô phỏng hiện trường theo kiểu chiến thuật số liệu hoá:
Hiện trường: Quầy trực ban
Số người hiện trường: 3 – 1 + 1.
Một gã đàn ông cơ bắp mặc áo thun xanh đậm, đội mũ lưỡi trai, tay đang cầm súng Tokarev, đang quát tháo dữ dội vào cô y tá duy nhất có mặt.
“Mau chuẩn bị phòng bệnh cho tôi! Con gái tôi chỉ tạm thời bất tỉnh thôi! Gọi bác sĩ đến, chỉ cần truyền dịch là nó tỉnh lại ngay!”
Bên cạnh hắn là một chiếc xe lăn.
Trên xe — là một cô bé.
Nếu Saori không nhìn nhầm, thì với tư thế ngồi cứng đờ cùng các khớp gập gãy bất thường thế kia, cô gái này e rằng… chẳng còn tính là “con người” nữa. Số người: -1.
“Thưa anh, đây là khu nội trú, không phải chỗ truyền dịch… với lại tầng này cũng không còn phòng trống…”
Cô y tá đang bị hắn chĩa súng vào, mặt có máu nhưng không rõ vết thương. Có lẽ là máu của đồng nghiệp đã trúng đạn — đang nằm r*n rỉ phía sau quầy.
“+1 người bị thương, còn sống.”
Saori lặng lẽ liệt kê.
Để giảm bớt nỗi sợ, Saori tự mô phỏng tình huống trong đầu như một trò chơi hành động.
Với tiếng súng vừa rồi, người thường nghe thấy đã trốn mất tăm. Dù có vài bệnh nhân thò đầu ra xem, thấy cảnh tượng này cũng rút lui ngay.
Loại bỏ bớt những nhân tố không liên quan, mức độ thuận lợi: +10%.
Nữ y tá kia gần như nói năng lộn xộn, khả năng cao sẽ kích động kẻ cầm súng. Dựa vào nét mặt, dây thần kinh của hắn đã căng đến sắp đứt.
Giả sử tiếng súng vừa rồi đã báo động cảnh sát, thì thời gian họ tới nơi còn khoảng bảy phút nữa, và xác suất thương lượng thành công với kẻ này chỉ 30%.
Kết luận: trong vòng 30 giây, cô phải ra tay.
Vừa rà lại kế hoạch trong đầu, Saori lập tức đứng thẳng, định bước tới chỗ tên cướp. Nhưng vừa đi được hai bước, cánh tay đã bị giữ lại.
Saori quay phắt đầu, phát hiện ra năm người khác cũng đang khom người nấp sát tường như cô, đồng phục cảnh sát học viên nối liền nhau thành một mảng xanh đậm.
Morofushi Hiromitsu buông tay cô ra, khẽ nói:
“Đừng manh động, hắn có súng, cậu lại đang bị thương.”
Furuya Rei nói thêm :
“Cả nhóm cùng xông ra thì sẽ gây quá nhiều chú ý.Toru, cậu rút lui. Tôi sẽ đánh lạc hướng tên kia, để lớp trưởng tiếp cận và giật súng.”
Dù chỉ mới vào trường cảnh sát, nhưng đối mặt với kẻ hung hãn, năm người này chẳng ai có ý định lùi bước, dù trong mắt họ vẫn thấp thoáng nét căng thẳng.
Saori chớp mắt mấy cái, như đã hiểu ra vì sao họ lại nổi tiếng như vậy.
... Nhưng lý tưởng là một chuyện, thực tế lại khác.
Cô nhìn từ đầu đến chân họ — đồng phục học viên cảnh sát không lẫn đi đâu được.
Bệnh viện này gần trường cảnh sát, tiếp nhận nhiều học viên, cảnh sát cũng hay lui tới. Gã kia chọn đúng bệnh viện này, hoặc là hoàn toàn không biết, hoặc là đã chẳng thèm để cảnh sát vào mắt, hay thậm chí ôm luôn ý định “cùng chết” hoặc “lôi người xuống nước”.
Dù là lý do nào, thì đồng phục cảnh sát chỉ khiến hắn càng trở nên kích động hơn. Mà lúc này, hắn đang giữ con tin.
Saori chỉ vào bộ quần áo họ đang mặc, rồi vào bộ đồ bệnh nhân trên người mình, sau đó làm dấu “X” bằng hai tay.
Sau đó, cô khẽ búng tay vài cái, ra hiệu mấy con số gì đó.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, cô đã nhét luôn cái tay nắm cửa vào tay áo, rồi lẳng lặng bước ra.
Morofushi định đuổi theo thì bị Hagiwara Kenji kéo lại:
“Cậu ta tính kỹ rồi. Cái bộ đồ này mà để tội phạm thấy thì đúng là chọc tổ ong vò vẽ.”
Matsuda Jinpei nghiến răng:
“Một mình mà bày đặt làm anh hùng! Rõ ràng vừa mới làm việc tốt rồi tự đưa mình vào bệnh viện cơ mà.”
Furuya Rei nheo mắt nhìn dãy số Saori ra hiệu lúc nãy, rồi liếc nhìn số phòng, ánh mắt hơi trầm xuống.
Date Wataru kéo thẳng lại bộ đồng phục cảnh sát duy nhất trên người, nặng nề ho một tiếng.
Ở cái tuổi máu nóng sục sôi này, ai chịu nổi cảnh bạn cùng lớp xông ra đối mặt với tội phạm, còn mình thì co ro một góc làm rùa rụt cổ.
Đám thanh niên liếc nhau, không chút do dự bắt đầu cởi áo ngay tại chỗ.
Furuya Rei, lúc ấy vẫn còn đang phân tích mấy con số: “…”
Ủa khoan đã? Nhanh vậy luôn à?!
6.
Chiyoya Saori tự nhận mình có diễn xuất khá tốt, cô đã chuyển đến thị trấn Beika ba năm trước, và ngôi nhà kế bên đúng là nhà của gia đình Kudo, nhân vật chính trong truyện tranh.
Bình thường, Kudo Yukiko – khi không đi đóng phim – dễ dàng nhìn thấu lớp cải trang còn non nớt của cô. Biết cô từng học qua vài ngón nghề của Kuroba Toichi, cô ấy đã xem cô như một đàn em, dạy cho cô rất nhiều kiến thức về diễn xuất.
Giờ đây, cô giả bộ làm một bệnh nhân “rõ ràng rất sợ nhưng vẫn phải dũng cảm đứng ra”, nhân lúc mọi người không để ý, “vèo” một cái đã đứng sát bên cạnh bọn họ.
“... Mau sắp xếp phòng bệnh cho tôi!” – tên tội phạm vẫn kích động quát vào mặt y tá – “Ngay lập tức dẫn tôi đi! Nếu Mina có chuyện gì, tôi bắn nát đầu cô đấy.”
Y tá lúc này đã đỏ hoe mắt, cắn chặt môi dưới, tóc mai ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô không nói gì, thậm chí không nhận thấy Chiyoya Saori đang tiến lại gần.
Gần đây, bệnh viện đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, các phòng bệnh đã đầy ắp, lúc này căn bản không còn phòng trống.
Nếu như tùy tiện dẫn kẻ cầm súng này vào phòng bệnh, có thể cô ấy sẽ không sao, nhưng những bệnh nhân bên trong thì sao?
Cô không thể làm vậy!
Dù có thể cô sẽ giống như đồng nghiệp của mình, bị bắn xuyên qua người, nằm trên sàn, máu chảy đầy đất, nhưng cô sẽ không để những bệnh nhân phải chịu nguy hiểm này.
Ngay lúc này, cảnh tượng bế tắc đột nhiên bị phá vỡ, một cậu thanh niên từ phòng bệnh chạy ra không biết từ khi nào, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cánh tay hắn.
“Cái gì?” Tên tội phạm giật mình, tay run lên, súng phát ra âm thanh “cạch”, khiến mọi người cảm thấy căng thẳng.
Y tá lúc này mặt càng thêm trắng bệch, cô nhận ra đây là cậu bé Chiyoya Toru, người trước đây vì cứu người mà bị thương, hiện đang nằm trong phòng bệnh số 310.
Cậu bé này rất đẹp trai, khi cười trông rất nhẹ nhàng, nhưng cơ thể lại có vẻ yếu ớt, sức khỏe không tốt.
Hơn nữa, cậu bị thương ở cổ họng nên không thể nói chuyện, các y tá chúng cô thường xem cậu như một đứa em trai, thỉnh thoảng đưa cho cậu những cuốn sách thú vị để giải khuây.
Nhưng sao cậu lại ra đây?
Y tá Kamikawa Nana lúc này liên tục ra hiệu bằng ánh mắt cho Chiyoya Toru, nhưng cậu hoàn toàn không để ý, chỉ mỉm cười không có ý tấn công với tên tội phạm, rồi quay người chỉ về phía cuối hành lang vắng lặng.
“Cái quái gì vậy?” – tên tội phạm lập tức chĩa súng vào cậu, giọng hằn học – “Nếu mày định câu giờ để trì hoãn việc chữa trị cho Mina, tao bắn chết mày ngay!”
“Xin… xin đừng làm vậy!” – Kamikawa run rẩy lên tiếng – “Cậu ấy thật ra…”
Trước khi cô ấy có thể nói hết câu, Chiyoya Toru không chút do dự, nắm lấy tay của y tá Kamikawa, tay cậu khô lạnh chạm vào lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chặn đứng câu nói sắp thốt ra.
Cậu kéo cô ra khỏi quầy tiếp tân.
Tên tội phạm chưa hiểu chuyện gì, nhưng thấy y tá chịu rời quầy thì lại nở nụ cười méo mó: “Hiểu rồi, là muốn dẫn đường cho tao đúng không? Mina của tao cần phòng bệnh để nghỉ ngơi.”
Hắn nhìn Chiyoya Toru và lạnh lùng nói: “Này, nhóc, lại đây giúp tôi đẩy xe lăn.”
Y tá Kamikawa vì quá hoảng sợ và lo lắng, đã không còn sức lực nữa, lúc này gần như dựa vào Chiyoya Toru, ánh mắt đầy hoang mang.
Chiyoya Toru, cậu bé không thể lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt để trấn an cô: Yên tâm, tôi ở đây.
Cậu buông tay cô ra, giả vờ như không vững vàng, lảo đảo lùi lại, đúng lúc chạm vào khẩu súng mà tên tội phạm đang cầm.
Khẩu súng Tokarev có một đặc điểm, khi chốt an toàn đang ở giữa, nó sẽ tự động khóa lại.
“Này, mày làm gì thế!” Tên tội phạm la lên, tiếng gầm của hắn át đi âm thanh nhỏ xíu của "cạch" khi cơ chế khóa súng hoạt động.
Chiyoya Toru quay lại, nở một nụ cười xin lỗi, rồi nhẹ nhàng đẩy chiếc xe lăn đi, không hề nhìn lại.
Tên tội phạm bị cậu thu hút sự chú ý, hắn ta đưa súng kề vào lưng cậu, nhưng lại vô tình bỏ rơi y tá Kamikawa đang đứng bên cạnh.
Y tá Kamikawa tim đập thình thịch, cô nhìn đồng hồ trên tường và nhận ra rằng chỉ mới có bốn phút trôi qua kể từ khi vụ việc xảy ra.
Và từ lúc Chiyoya Toru xuất hiện, kéo sự chú ý của tên tội phạm đi, thực ra chỉ mất chưa đầy một phút.
— Như một giấc mơ.
Kamikawa đảo mắt, bắt gặp ánh nhìn khâm phục của các đồng nghiệp đang trốn trong hành lang, không dám liều lĩnh hành động.
7.
Tiếng bánh xe lăn lạo xạo, tiếng bước chân không đều, cùng với hơi thở nặng nề mà tên tội phạm phát ra từ cổ họng.
Mùi thuốc súng, mùi máu, mùi xác chết và mùi dung dịch sát trùng.
Vô số thông tin trộn lẫn trong đầu, vỡ vụn ra, hóa thành những con số trên “bảng dữ liệu” tưởng tượng. Chiyoya Toru chỉ lặng lẽ đếm trong lòng.
"304, 306, 308..."
"310!"
Đột nhiên, bước chân dừng lại, khẩu súng, cùng với lực quán tính, đẩy về phía trước, Chiyoya Toru ngay lập tức quay lại, một tay nắm lấy cổ tay tên tội phạm, dùng khuỷu tay nâng lên, đập vào huyệt thần kinh của hắn.
"Ahh—— mày muốn chết à!" Tên tội phạm hét lên đầy đau đớn, mắt đỏ ngầu, không chút do dự, dùng tay kia cầm lấy khẩu súng, nhắm thẳng vào Chiyoya Toru và bóp cò.
Nhưng mà, cảnh tượng máu me bắn tung tóe mà hắn tưởng tượng không hề xuất hiện, khẩu súng trong tay chẳng khác nào một món đồ chơi trẻ con, không có chút phản ứng gì cả.
“Khốn kiếp! Mày cũng định cản trở việc chữa trị cho Mina à?!” – hắn vứt súng sang một bên, lao tới định túm lấy Saori. Trong mắt hắn, cậu thiếu niên này yếu ớt chẳng khác gì con gà con, có thể bóp chết trong nháy mắt. – “Đi chết đi!”
Nhưng chưa kịp chạm vào, “cậu thiếu niên” mảnh mai kia đã không biết moi từ đâu ra một tay nắm cửa bằng sắt, không chút nương tay giáng thẳng vào trán hắn.
Dù có kỹ thuật hỗ trợ, chênh lệch thể hình giữa Saori và hắn khiến việc khống chế không hề dễ dàng; chỉ cần sơ sẩy là có thể bị phản đòn ngay.
Nhưng vấn đề là, cô không phải người duy nhất ở đây.
“Rầm!” Cửa phòng bệnh đột ngột bị đập mở, tay nắm cửa bay vèo vèo ra ngoài, đập vào tường phát ra tiếng vang rõ to.
Và rồi… năm anh chàng vạm vỡ như những tay đấm trong phim Tarzan lao ra, trần trụi nửa thân trên, gầm thét ầm ĩ.
Hai chiến binh giỏi nhất, Date Wataru và Furuya Rei, nhanh chóng áp chế tên tội phạm. Một người bẻ tay trái, người còn lại bẻ tay phải, lôi hắn về phía sau rồi một cú đá mạnh vào gối khiến hắn quỳ rạp xuống đất. Mọi động tác của họ đồng bộ như thể họ đã tập luyện trước, và đòn tấn công mạnh mẽ khiến tên tội phạm không kịp phản ứng.
Hagiwara Kenji thấy Chiyoya Saori hơi quá tay, liền nhanh chóng kéo cô ra xa để tránh cô bị thương trong trận đánh hỗn loạn.
Morofushi Hiromitsu đẩy chiếc xe lăn đang chắn đường vào bên trong để tránh bị va đập.
Matsuda Jinpei thì nhặt khẩu súng rơi dưới đất, kiểm tra rồi không hề do dự tháo rời đạn.
Mọi thứ kết thúc nhanh chóng nhờ sự phối hợp ăn ý của cả nhóm.
“Phù… xong rồi. Toru, cậu liều quá đấy, chưa gì đã lao vào thế này!” – Hagiwara Kenji khoác tay lên vai Saori, tùy tiện lau mồ hôi – “May mà Furuya phản ứng nhanh, không thì bọn tôi chưa chắc đã bắt được tín hiệu.”
Chiyoya Saori cảm thấy hành động của mình có phần liều lĩnh, nhưng không hiểu sao, cô lại có một niềm tin mãnh liệt vào nhóm này, như thể họ là những người bạn lâu năm trong truyện tranh.
Và một khi tín hiệu đã kết nối, chiến thắng coi như đã thuộc về họ!
Chiyoya Saori lấy lại bình tĩnh, những đường nét trò chơi cô đã tạo ra lúc trước dần biến mất, và hình dáng của năm người dần trở nên rõ ràng.
Cô vừa định mỉm cười, khen ngợi các đồng nghiệp đáng tin cậy, nhưng thay vào đó, cô lại nhìn thấy một hàng người cơ bắp.
Tên tội phạm đã bị hạ gục, nằm im trên đất, trong khi Furuya Rei và Date Wataru đứng dậy xoa xoa cổ tay, trông mát mẻ không thể tả.
Matsuda Jinpei, đứng cạnh, cầm một đống phụ tùng thay thế và lẩm bẩm: “Khóa an toàn đã được gài rồi.”
Cậu ta đứng lên, ngẩng đầu nhìn lên rồi nói một cách tự nhiên: “Toru, là cậu làm à?”
Chiyoya Saori: “!!”
Hagiwara Kenji vỗ vai cô, khen ngợi: “Không ngờ cậu cũng rành về súng ống nhỉ.”
Chiyoya Saori cảm thấy mình như một con robot rỉ sét, cổ kêu “rắc” khi cô quay lại. Cô cúi đầu và... đột nhiên nhìn thấy cơ bụng sáu múi của Hagiwara Kenji.
Ôi, sáu múi cơ bụng!
Chiyoya Saori: “!!”
Cô đã trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng này, huống chi lại còn ở gần đến vậy. Cả khuôn mặt cô đỏ bừng, và nhiệt độ nóng dần lan lên tận sau tai.
Mấy anh chàng này, sao lại nghĩ đến chuyện cởi trần xông vào đánh nhau vậy chứ?!
__
Tác giả có lời muốn nói:
Trước khi ra tay:
Saori: Cảnh nào mà tôi chưa từng thấy!
Sau khi ra tay:
Saori: … Cảnh này thì đúng là chưa từng.
PS: Saori không có giao diện trò chơi. Các đường nét và dữ liệu đều là những cảnh tượng mô phỏng trong đầu cô, giống như một cung điện ký ức.