--
Thành phố Giang vào mùa hè nóng gay gắt, dù đã là hoàng hôn, trên cây ve sầu vẫn không ngừng kêu râm ran, khiến người ta càng thêm bực bội.
Trong phòng nhà họ Minh.
Chiếc quạt máy cũ kỹ rít lên từng tiếng khàn khàn, các cánh quạt nghiêng ngả như sắp rơi rụng bất cứ lúc nào, nếu không cẩn thận còn có thể bay trúng đầu người.
Tối nay Minh Hữu Lâm không về nhà, mùi thức ăn từ gian bếp nhỏ hẹp tỏa ra khắp phòng như một lò hấp ngột ngạt, khiến người ta vốn đã nóng nảy lại càng không còn cảm giác thèm ăn.
Thức ăn trong nhà ngày thường chỉ đơn điệu vài món rau xanh với dưa muối. Chỉ khi nào Minh Hữu Lâm có mặt, trên bàn mới xuất hiện vài món mặn, có chút thịt cá ra dáng bữa cơm gia đình.
Minh Nhược lướt mắt nhìn qua bàn, thấy có món thịt liền biết ngay là ba mình không có ở nhà mới được ăn như vậy. Dù là có ba món thịt, thì cũng chẳng ai muốn ăn nổi trong cái không khí ngột ngạt này.
“Ăn đi, ba mày hôm nay không về.”
Đường Tri Lan vừa rồi còn mặt mày vui vẻ, nhưng sau khi dập điện thoại, nét mặt liền sụp xuống, không giấu nổi sự chán nản.
Trên bàn, ngoài đĩa rau muống xào và món củ cải chua, các món còn lại đều là đồ chiên ngập dầu mỡ.
Minh Nhược thân thể yếu ớt, chỉ gắp một ít rau xanh ăn lót dạ.
Bầu không khí nặng nề khiến hắn cảm thấy không khỏe. Đã bao nhiêu năm rồi cậu mới lại thấy khó thở đến thế. May mắn là cảm xúc của Đường Tri Lan cũng không kéo dài quá lâu.
Trên đường ăn cơm, cuối cùng Đường Tri Lan cũng bắt đầu màn thuyết giáo của mình.
Minh Nhược khẽ thở phào, đợi bà trút giận xong mới nhẹ giọng nói:
“Mẹ, con muốn đi làm thêm hè.”
“Dì con hè này chắc là không…” Đường Tri Lan đang nói thì sững người lại, đôi mắt mở to, đồng tử giãn ra làm khuôn mặt gầy guộc càng thêm dữ tợn.
“Con vừa nói gì cơ?”
Minh Nhược đặt đũa xuống, tay đặt lên đầu gối, ngồi thẳng người nhưng mắt cụp xuống:
“Con... con muốn đi làm thêm hè.”
Dù đã trải qua một kiếp luân hồi, trong ngôi nhà này, cậu vẫn là kẻ bị bẻ gãy lưng, chỉ muốn biến thành con chuột chui vào hang trốn đi mãi mãi.
Không khí ngưng đọng.
Một lúc sau, Đường Tri Lan bình tĩnh nói:
“Đi làm thêm hè à? Mẹ phải hỏi ba con đã.”
Minh Nhược xoa đầu ngón tay, ngẩng mắt lên nhìn bà:
“Mẹ không thể tự quyết định sao?”
Chỉ đối diện có ba giây, cậu đã hoảng hốt cụp mi.
Nụ cười trên mặt Đường Tri Lan khựng lại, nhưng miệng vẫn nhanh hơn não:
“Sao lại không thể, con cứ đi đi.”
“Tốt.” Minh Nhược gật đầu ngay.
Bởi vì cậu biết, Đường Tri Lan luôn như con diều bị cột vào Minh Hữu Lâm, chuyện gì cũng phải hỏi qua ông ta. Rõ ràng có thể tự quyết, nhưng lại không muốn động não.
Giống như đã từng có người nói với cậu: “Làm người, phải học cách tự suy nghĩ.”
---
Chuyện này cứ thế được quyết định.
Để tránh phải ở nhà quá nhiều, Minh Nhược trực tiếp xin một công việc bao ăn bao ở.
Địa điểm là công trường xây dựng ở vùng ngoại ô, ông chủ mở một quán ăn nhỏ bên đó. Công trình thuộc về Trình gia – xem như là lần đầu tiên hắn có liên hệ với Trình Diêm Hạ. Dù là gượng ép, nhưng với Minh Nhược – người vừa mới chui ra khỏi hố đen cuộc đời – thì đây là ánh sáng hy vọng duy nhất.
Ngoại ô xa xôi, mỗi ngày cậu phải dậy từ bốn, năm giờ sáng để đi mua thực phẩm, rửa rau. Mệt mỏi đến mức lưng muốn gãy, nhưng cậu vẫn cố gắng ôn lại kiến thức. Bởi vì học bổng – đối với cậu – rất quan trọng.
May là, Minh Hữu Lâm không hỏi han tình hình cậu nữa. Chỉ có Đường Tri Lan thỉnh thoảng gọi điện, từ thời gian làm việc đến ăn uống đều phải nắm rõ.
Một tháng trôi qua như thế, rất nhanh đã đến ngày nhập học của Giang Thị Nhất Trung.
Hai ngày trước khi khai giảng, Minh Nhược nghỉ việc ở quán ăn.
Cậu muốn nghỉ ngơi và… giấu chuyện đi học với gia đình.
Hôm đó, khi đang chuẩn bị giấu cặp sách đi thì—
“RẦM!”
Cánh cửa phòng ngủ bị đá bật tung. Tóc hắn lại bị túm lấy. Minh Nhược như bị tách rời khỏi cơ thể, rất lâu sau mới có phản ứng.
Đau buốt tận da đầu, vết thương tâm lý tưởng đã lành lập tức nứt ra. Minh Nhược run lẩy bẩy như phát điên, ôm chặt đầu, hốc mắt đỏ hoe.
“Lão Minh! Đó là con trai ông đấy!”
“Lão Minh ——”
Tiếng khóc thê lương vang bên tai, Minh Nhược muốn chạy, nhưng cơn đau xuyên tim khiến hắn không nhúc nhích nổi.
Cú đấm của người đàn ông trưởng thành dội xuống như sấm, từng đòn nện vào da thịt, vang lên tiếng nặng nề như muốn vỡ tai. Minh Nhược cắn chặt răng, cố bảo vệ bản thân trong tình huống chênh lệch sức lực.
Thân thể không chịu nổi, cậu phản xạ theo bản năng, phát ra tiếng nức nở như con thú nhỏ.
Nước mắt rơi đầy mặt, trong mắt Minh Nhược là oán hận ngập tràn.
Hạ Hạ, cứu mạng với…
Trong mơ hồ, có bàn tay to vỗ nhẹ lên mặt cậu. Một giọng nói dịu dàng mà kiên định vang lên:
“Ai bắt nạt con, thì đánh trả lại. Đánh không lại thì ném đồ. Có bị thương đã có ta.”
“Nếu Nhược Nhược thực sự gặp chuyện, thì ta cũng không còn nữa…”
Minh Nhược như bị bàn tay kia kéo ra khỏi ác mộng.
Đôi mắt như mặt nước đột nhiên trở nên hung dữ, hai tay nắm lấy chân ghế, cắn mạnh đến chảy máu môi.
“Cút!”
“CÚT ——”
“MẸ NÓ, CÚT CHO TA ——!”
“BỐP!”
Một đòn cực mạnh, không biết cậu lấy sức từ đâu, đẩy ngã người đàn ông say xỉn. Ghế phát ra tiếng răng rắc dài như kết thúc một hồi kịch…
Hơi thở nặng nề vang lên trong tai hắn – từng chút một.
Minh Nhược siết chặt nắm tay, chết lặng nhìn người đàn ông nồng nặc mùi rượu đang nằm dưới đất.
Thiếu niên hoảng loạn ngẩng đầu – đối diện là người mẹ với mái tóc rối bù. Minh Nhược run rẩy cất tiếng:
“Mẹ…”
Là lần đầu tiên trong đời này hắn phản kháng quyết liệt như thế. Cậu muốn nói hết.
Nhưng khi thấy ánh mắt ngày càng phẫn nộ của mẹ, sống mũi hắn cay xè, cuối cùng đành im lặng.
Từ đầu tới cuối… có lẽ chính hắn quá hy vọng.
Hắn đứng bật dậy, cầm lấy cặp sách, đẩy mẹ ra, loạng choạng bỏ đi.
“Minh Nhược! Con quay lại cho mẹ!”
--