Về đến nhà, Trình Diêm Hạ bỏ mặc đám bạn thân thiết từ nhỏ tự do chơi đùa, còn mình thì đi thẳng lên lầu tắm rửa.
Nửa tiếng sau, cậu từ trên lầu bước xuống.
“Diêm Hạ!”
“Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Mẹ vừa nghe điện thoại thay con, hình như là ai đó gọi cho con.”
Trình Diêm Hạ sải bước tới, nhận lấy điện thoại từ tay mẹ. “Cảm ơn mẹ.”
Nửa tiếng trước.
Minh Nhược không kiềm được sự giày vò trong lòng, mượn điện thoại của cô y tá đã quen thân để gọi.
Cậu kéo chăn lên cao, chùm cả đầu vào chăn.
Ngón tay bấm dãy số quen thuộc, ánh mắt vừa mong đợi vừa lo lắng bất an.
"A lô?" Là giọng một người phụ nữ.
Ánh sáng trong mắt Minh Nhược vụt tắt. Cậu mím chặt môi, dè dặt hỏi:
“Cho... cho hỏi, đây có phải là số của Trình Diêm Hạ không ạ?”
“Cậu nhầm rồi, đây là điện thoại của tôi.”
“À… vâng… xin lỗi chị.”
Minh Nhược cắn chặt môi, nước mắt nhanh chóng làm ướt lông mi.
Cuộc gọi bị cúp ngay sau đó, tiếng tút tút dồn dập như thể ghét bỏ cậu. Cảm giác lạnh buốt bên tai khiến cậu khẽ rùng mình.
Phải rồi, đây là điện thoại của chị y tá.
Cậu vội lau khô khóe mắt, chui khỏi chăn.
"Sao rồi? Gọi được không?" Chị y tá mỉm cười dịu dàng. Chị rất thích cậu thiếu niên ngoan ngoãn này.
Minh Nhược lắc đầu. “Không phải số của anh ấy. Cảm ơn chị ạ.”
“Không cần cảm ơn. Muốn tìm bạn thì cứ tìm, nhưng đừng để mình quá lo lắng mệt mỏi.”
“Vâng…”
Minh Nhược như một con thú con bị bỏ rơi. Ngồi co lại trên giường, ôm đầu gối. Cánh tay nhỏ gầy như cành trúc chưa đủ lớn.
Hiện tại, cậu mới chỉ mười bảy tuổi.
Cậu biết nhà của Trình Diêm Hạ ở đâu. Nhưng nếu đến đó rồi thì sao? Diêm Hạ... đâu còn nhận ra cậu nữa…
Minh Nhược chôn mặt vào đầu gối, khẽ lau những giọt nước mắt ướt đẫm.
Trong đầu, cậu nhanh chóng tính toán lại tình hình hiện tại của mình.
Cậu vẫn chưa vào lớp 11. Lần này, cậu sẽ không nghe lời Minh Hữu Lâm nữa.
Chắc chắn Minh Hữu Lâm sẽ không cho cậu học phí. Nhưng có lẽ học bổng vẫn còn, chắc cũng đủ để đóng học phí. Bây giờ mới bắt đầu kỳ nghỉ hè, nếu đi làm thêm, ít nhất cũng trang trải được một nửa chi phí sinh hoạt.
Còn nữa, kiến thức cấp ba đã hơn mười năm rồi cậu chưa đụng đến, quên gần hết. Cần phải ôn tập lại.
Phải đỗ đại học tốt, với dáng vẻ tốt hơn mà gặp lại Diêm Hạ. Không phải như ngày trước, thảm hại nằm gục trên nền tuyết lạnh giá.
Minh Nhược siết chặt tay, nghĩ đến việc chưa thể gặp lại Trình Diêm Hạ khiến mũi cay xè, nước mắt lại dâng đầy.
Cậu mím môi, mắt ngân ngấn:
“Nhược Nhược, nhất định phải cố gắng!”
---
Minh Nhược chỉ nằm viện ba ngày là xuất viện.
Ban ngày, Minh Hữu Lâm ít khi ở nhà, thường là ra ngoài nhậu nhẹt. Minh Nhược do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước chân vào ngôi nhà từng nuốt chửng mình.
Nhà họ Minh là căn hộ nhỏ hai phòng một phòng khách. Cha mẹ một phòng, Minh Nhược ở phòng bên cạnh. Căn hộ chỉ khoảng hai ba mươi mét vuông.
Đẩy cửa vào, mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp. Nhưng bàn học, giường chiếu đều là đồ từ năm năm trước.
Minh Nhược nhớ lại, trước mười tuổi, cha mẹ từng cẩn thận chuẩn bị căn phòng này cho cậu. Sau mười tuổi, căn phòng này trở thành nơi mà cánh cửa bị đá văng, cậu bị kéo dậy từ trong giấc ngủ bằng tóc, rồi bị đấm đá tàn nhẫn.
Vai gầy trơ xương, dù mặc áo ngắn tay hai năm trước vẫn rộng thùng thình. Minh Nhược khẽ rụt lại, vội vàng đóng cửa, bắt đầu lục lọi.
Cậu nhớ rất rõ, vào kỳ khai giảng năm đó, mẹ nói sẽ giữ hộ hết giấy tờ, thẻ ngân hàng của cậu. Minh Nhược biết, Minh Hữu Lâm chưa bao giờ đụng đến mấy thứ đó.
Mãi đến khi mẹ qua đời, cậu mới tìm thấy tất cả trong rương hồi môn của bà.
Sống trong môi trường như vậy từ nhỏ, Minh Nhược đã học cách nhẫn nhịn. Cậu không dám phản kháng, vì hậu quả cậu đã trải qua quá nhiều lần. Sau này, nhờ Trình Diêm Hạ từng chút một dạy dỗ, cậu mới dần học cách sống như một con người bình thường.
Kéo ngăn tủ, dưới lớp chăn đệm, Minh Nhược lần lượt lấy từng thứ ra.
Có chứng minh thư, có thẻ ngân hàng, và một chiếc điện thoại cũ nát. Là cái mà Minh Hữu Lâm từng ném hỏng, sau đó mẹ cậu bảo người sửa lại cho cậu dùng.
Minh Nhược kiểm tra xong, cẩn thận cất tất cả vào túi, giấu kỹ bên người.
Hạ Hạ từng nói: “Chứng minh thư và tiền, là hai thứ không bao giờ được thiếu.”
--