Hôm sau.
Màu xám tro dày đặc như một tấm chăn phủ chụp lên mặt đất, trời đất chẳng còn lấy một tia sáng, chẳng thấy đâu điểm cuối, cũng không lộ ra chút hy vọng mong manh nào.
Chỉ mới là ngày thứ năm kể từ khi tận thế giáng xuống.
Thành thị phồn hoa ngày xưa giờ đã hoang tàn, đổ nát như chiếc áo mục nát rách bươm bị vứt xó. Nam Kiều ngồi trên ghế phụ, qua cửa kính xe nhìn ra, thấy từng vết thương loang lổ của con phố trước mắt, lòng cũng âm thầm co lại.
“Phanh ——”
Phó Thời Uyên vẫn là người cầm lái, gặp tang thi chắn đường liền không chút do dự lao xe ủi thẳng, một đường băng qua như dao rạch lụa.
Một tay anh giữ tay lái, tay kia thong dong đặt lên cửa sổ xe, thần sắc hờ hững như thể đang đi nghỉ mát, chẳng giống người đang giữa thời mạt thế tìm đường sống.
Nam Kiều khẽ kéo cổ áo, nơi xương quai xanh có hai dấu răng đỏ thẫm, đối xứng đến kỳ quái. Vết cắn in hằn qua lớp vải mỏng, mỗi lần áo cọ nhẹ qua da là một lần cô rùng mình khe khẽ.
Cắn răng, cô trừng mắt nhìn sang người bên cạnh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT