Nửa tháng trời trôi qua, Nam Kiều tiêu tán sạch tiền bạc vào chuyện ăn uống, trang phục, chỗ ở và cả phương tiện đi lại. Cô sống như thể tận thế sẽ xảy đến trong một cái chớp mắt, nào ngờ đến lúc trên người chỉ còn sót lại vài đồng lẻ, thế đạo vẫn bình yên như mặt hồ không gợn sóng.

Cô đứng giữa phố xá đông đúc, nhìn dòng người chen chúc trôi qua như nước chảy, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác bị ai đó lừa gạt.

Nam Kiều nghiến răng ken két, phẫn uất hỏi: " Hệ thống, nói tận thế đâu rồi hả!?"

Hệ thống nhìn bảng số liệu vẫn êm đềm như ru, do dự hồi lâu mới đáp: "…Có lẽ… chắc hai hôm nữa là tới?"

Nam Kiều suýt nữa bị giận đến bật khóc: "Tôi tiêu sạch tiền rồi, vậy mà cậu còn bảo “có lẽ hai hôm nữa”? Không lẽ phải đợi tôi chết rồi tận thế mới chịu buông xuống?"

Hệ thống vốn định nói "không loại trừ khả năng đó", nhưng nhìn gương mặt méo xệch vì tuyệt vọng của Nam Kiều, rốt cuộc vẫn nhịn lại, nuốt lời vào bụng.

Nó nhanh chóng lia mắt tìm điểm thoát thân, ánh nhìn dừng lại ở một nhà hàng trang trí sang trọng, không thiếu phần lãng mạn.

"Ký chủ à, giờ trưa rồi, cô còn chưa ăn gì. Tôi mời cô một bữa nhé?"

Nam Kiều hít hít mũi, chẳng thèm ngó ngàng gì đến nó.

Hệ thống thở dài não nề rồi nói tiếp: "Thôi thì thế này nhé, trước khi tận thế xảy ra, mọi khoản chi tiêu của cô, tôi sẽ phụ trách chuyển tiền bù vào từ hậu đài!"

Nam Kiều híp mắt, ngữ điệu tràn ngập hoài nghi: "Thật hả? Cậu đừng có gạt tôi lần nữa."

"Không lừa, tôi thề!"

Hệ thống sốt ruột, ngay tại chỗ thao tác dữ liệu, trực tiếp chuyển vào thẻ ngân hàng của Nam Kiều mười vạn tệ.

Cô nhìn số dư trên điện thoại hiện lên, đang mếu máo cũng bật cười: "Được rồi, lần này tôi tin cậu."

Lau nước mắt trên mặt, cô chỉnh lại nét mặt, đảm bảo thần thái đã ổn định xong xuôi rồi mới bước vào nhà hàng mà hệ thống vừa chỉ.

Ngay bên kia đường, một chiếc Maybach màu đen lặng lẽ đậu bên vỉa hè.

Phó Thời Uyên ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt trầm lặng nhìn bóng dáng Nam Kiều bước vào cửa nhà hàng.

“Đinh ——”

Màn hình điện thoại sáng lên với một tin nhắn. Phó Thời Uyên cúi đầu mở xem.

Triệu Viên:
Phó tổng, tôi đã đợi nửa tiếng rồi, không biết ngài đang ở đâu? (cười nhẹ)

Phó Thời Uyên:
Lập tức đến.

Anh chậm rãi cất điện thoại, khi bóng lưng kia vừa khuất sau cánh cửa nhà hàng, anh mở cửa bước xuống xe.

Dáng người cao lớn, khí chất kiêu ngạo như thể thiên hạ vốn thuộc về mình.

Anh lặng lẽ đi theo sau Nam Kiều, bước vào trong.

Triệu Viên đã ngồi trong phòng riêng đợi suốt nửa tiếng. Gia đình cô yêu cầu có mặt từ 11 giờ để thể hiện sự đúng mực, trong khi lịch hẹn chính thức là 12 giờ trưa.

Nước trà, điểm tâm đều đã thay ba lượt, thế mà bóng dáng của Phó Thời Uyên vẫn chưa thấy đâu.

Cô thở dài, đang định gửi thêm một tin nhắn nhắc khéo, thì điện thoại rung lên trước.

Phó Thời Uyên:
Ra khu đại sảnh, chỗ gần cửa sổ.

Triệu Viên:
Vâng, Phó tổng. 😊

Triệu Viên trừng mắt, khóe miệng giật giật, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ đoan trang, dịu dàng đúng kiểu tiểu thư khuê các.

Cô xách túi, bước ra khỏi phòng, gót giày cao đập lên nền đá như thể muốn giẫm nát sàn nhà.

Ngồi ăn với một tên quân tử giả hiệu tâm đen rối rắm đã đủ phiền. Giờ hắn còn bắt cô ra đại sảnh như trò hề cho thiên hạ nhìn vào. Cuộc đời này đúng là khốn đốn không chịu nổi.

Cô đi một vòng, cuối cùng cũng thấy Phó Thời Uyên đang ngồi gần cửa sổ, nơi có cây xanh che khuất tầm nhìn.

Mặt nở nụ cười, cô kiểm tra lại toàn thân một lượt, đảm bảo không sai sót điểm nào rồi mới bước tới.

"Phó tổng."

Phó Thời Uyên vẫn nhìn xuyên qua tán cây về phía trước, nghe tiếng chào chỉ “Ừ” một tiếng, ánh mắt không thèm rời đi, cũng chẳng thèm liếc cô lấy một cái.

Triệu Viên gắng gượng nở nụ cười, ngồi xuống đối diện, đang định bắt chuyện thì bất chợt thấy ánh mắt Phó Thời Uyên chợt trở nên u tối sâu thẳm, hầu kết cũng khẽ động vài cái.

Anh thu lại ánh nhìn, nhấp một ngụm trà rồi mới ngẩng đầu nhìn cô, như thể mới phát hiện ra sự hiện diện của cô: "Triệu tiểu thư."

"Vâng, là tôi, Phó tổng."

"Ừm."

Nói rồi, ánh mắt lại quay về phía rặng cây sau lưng cô.

Triệu Viên cười cứng cả mặt, theo phản xạ quay lại nhìn theo hướng ánh mắt anh.

Cô cũng tò mò xem, rốt cuộc ai mà "xui tận mạng", lọt vào tầm ngắm của tên ác ma này.

【Hệ thống, sao tôi tự dưng thấy lạnh người quá vậy?】

Nam Kiều đang chuẩn bị gắp đồ ăn thì tay chững lại, nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì bất thường.

Hệ thống lập tức quét xung quanh. Đến khi quét trúng Phó Thời Uyên và Triệu Viên, nó lặng đi vài nhịp.

Cái thế giới gì mà đi đại một nhà hàng thôi cũng đụng trúng nam nữ chính?

【Ký chủ, hình như nam chính và nữ chính đang hẹn hò ở đây. Dù sao thì cô cũng là bạn gái cũ của nam chính, bọn họ nhìn cô thêm vài lần cũng là chuyện dễ hiểu thôi.】

"Thật à?"

【Đúng rồi, đừng lo. Không phải nam chính nào cũng giống tên trong thế giới trước đâu.】

"Ừm… mong là vậy."

Nam Kiều gật đầu nhưng vẫn đặt đũa xuống, kêu phục vụ lại hỏi vị trí nhà vệ sinh, rồi nhờ họ gói phần đồ ăn còn lại đem về.

Dù hệ thống đã rút hết cảm xúc dư thừa ra khỏi đầu, ký ức của thế giới trước vẫn còn in hằn rõ rệt.

Cô muốn tránh xa nam chính, chẳng muốn dính dáng gì tới mối quan hệ cũ nát ấy nữa.

Nam Kiều đứng dậy đi về phía toilet, ghế ngồi cũng không trở lại.

Phó Thời Uyên thu hồi ánh mắt, cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Triệu Viên thấy thế cũng không ngạc nhiên. Thân là vị hôn thê dự kiến của anh, cô đương nhiên từng điều tra kỹ bạn gái cũ của Phó Thời Uyên.

Tư liệu nói rằng anh ta chỉ xem Nam Kiều như lá chắn tạm thời, chưa từng thật lòng, nên khi quyết định liên hôn liền dứt khoát cắt đứt.

Nhưng nhìn cảnh này, rõ ràng không đơn giản như vậy…

"Phó tổng…"

"Triệu tiểu thư."

Triệu Viên vừa định hỏi gì đó, thì anh đã lên tiếng trước.

"Tôi nghĩ cuộc hôn nhân này giữa chúng ta… cũng không thật sự cần thiết. Cô thấy sao?"

Triệu Viên: …

Thật ra cô thấy quá tuyệt luôn ấy chứ!

Cô không hề muốn phải sống chung với một người vừa lạnh lùng vừa hai mặt như vậy. Nhưng sợ để lộ niềm vui quá rõ, cô nén lại, gượng cười:

"Phó tổng nói rất có lý… nhưng bên nhà tôi..."

"Tôi sẽ giải quyết."

Giọng nói anh gọn gàng, dứt khoát như ngọc va chạm, không cho người khác có cơ hội phản bác.

Ban đầu anh đồng ý chuyện liên hôn là bởi vì trong lòng không có người nào để yêu, ai cũng được.

Nam Kiều trước đây là như vậy, Triệu Viên sau này cũng thế.

Nhưng…

Khi nhìn thấy Nam Kiều một lần nữa, trong lòng anh bỗng sinh ra chút khó chịu mơ hồ.

Thật kỳ lạ.

Những chuyện đã quyết, lẽ ra không nên thay đổi.

Họ đã chia tay, giờ chỉ là người dưng nước lã.

Anh không nên động lòng nữa.

Phó Thời Uyên khẽ nhíu mày, nhưng rồi nghĩ đến chuyện khi chia tay, họ chưa từng đối diện nhau, chỉ là người khác truyền lời — điều đó, với anh, không đủ chính danh.

Không phải do anh tự mình kết thúc, thì cũng chẳng được tính là kết thúc.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt anh chậm rãi giãn ra, trong mắt loé lên ánh nhìn quyết đoán.

Triệu Viên ngồi đối diện cảm thấy lạnh sống lưng thay cho Nam Kiều. Cô thầm thở dài. Tưởng rằng đã thoát, ai ngờ lại bị rình rập theo dõi…

"Phó tổng, tôi xin phép đi vệ sinh một chút."

Anh chẳng phản ứng gì, như thể không nghe thấy.

Triệu Viên cũng không lấy làm lạ, quen rồi.

Cô đứng dậy, bước nhanh về phía toilet. Cô thoát khỏi bùn lầy này, nhưng vì nhân đạo tối thiểu, vẫn nên cảnh báo Nam Kiều một tiếng.

Dù sao, Phó Thời Uyên đâu phải loại người lương thiện gì… bị anh để mắt tới, tuyệt đối không phải chuyện lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play