Trong lòng vẫn còn canh cánh nỗi lo, Nam Kiều trở về chỗ ở.
Còn chưa kịp thu dọn đồ đạc, điện thoại từ nhà họ Nam đã gọi đến trước một bước.
“Nam Kiều! Con với Phó tổng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Tại sao nhà họ Phó lại đột ngột cắt đứt toàn bộ hợp tác với nhà mình?!”
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói sắc lẹm của mẹ kế Vương Thúy Đình đã xuyên qua ống nghe mà chất vấn liên hồi.
Nam Kiều nghe đến nhức cả tai, phải đưa máy ra xa một chút.
“Có phải vì nhà họ Phó sắp liên hôn với nhà họ Triệu nên con giận dỗi với Phó tổng đúng không? Mẹ đã nói với con rồi, dù cho họ liên hôn thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến con cả! Mối quan hệ kiểu thương nghiệp, vốn chẳng có tí tình cảm nào hết. Với lại, đàn ông bên ngoài có vài ba người tình thì đã sao?”
“Phó tổng có thân phận địa vị như vậy, con có thể quen được anh ta đã là tổ tiên phù hộ, con còn không mau nghĩ cách dỗ dành người ta quay về?!”
“Ba con nói, hợp tác với nhà họ Phó là chuyện sống còn với nhà mình! Nếu con không dỗ được Phó tổng, thì sau này đừng hòng mơ bước chân về nhà họ Nam nữa!”
Vương Thúy Đình tức đến mức suýt nổ tung, vì muốn níu kéo mối làm ăn này, bà ta chỉ hận không thể chui qua ống nghe túm Nam Kiều lại, quỳ xuống trước mặt Phó Thời Uyên mà cầu xin tha thứ.
Mới vừa bắt máy chưa được bao lâu đã bị mắng cho tơi tả, đầu óc Nam Kiều trống rỗng trong thoáng chốc, sau đó nhanh tay cúp luôn điện thoại.
Nhìn chằm chằm chiếc di động vừa tắt màn hình, Nam Kiều dứt khoát mở danh bạ, kéo toàn bộ liên hệ nhà họ Nam vào danh sách chặn. Làm xong việc đó, cô mới nhẹ nhõm thở phào.
“Phù ——”
Hình như đây là lần đầu tiên cô thẳng mặt đối đầu với kiểu ác ý trắng trợn như vậy. Dù muốn cãi lại, thì mớ từ ngữ trong đầu cũng chẳng tìm ra câu nào để bật lại cho ra hồn.
Còn về nhà họ Nam?
Cho họ biến cùng nam chính luôn đi cho rồi.
Cô thật lòng muốn cúi chào, vái lạy tiễn biệt luôn cho khỏe.
Không có nhiệm vụ nào ràng buộc, cô chẳng hề có ý định dính dáng vào đám nam nữ chính cùng mớ drama ướt át của họ. Bản năng nói cho cô biết: càng tránh xa càng tốt.
Nam Kiều nhìn quanh căn phòng đang thuê, âm thầm tính toán sẽ thu dọn rồi dọn đến một chỗ mới, nơi không ai biết đến mình.
Cô định tra cứu thông tin về mấy thành phố di cư tạm, xem thêm giá nhà với vé máy bay…
Thế nhưng khi còn đang loay hoay suy tính, mí mắt cô lại bắt đầu nặng trĩu xuống.
Sao tự nhiên lại… mệt thế này…
Còn chưa kịp quay vào phòng ngủ, trước mắt Nam Kiều tối sầm, cả người ngã quỵ xuống nền đất.
“Rầm!”
Một tiếng vang trầm đục, cả căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Cùng lúc đó, bên phía nhà họ Nam.
Vừa bị Nam Kiều cúp máy, sắc mặt Vương Thúy Đình lập tức vặn vẹo vì tức giận.
“Cái con tiện nhân kia, dám cúp máy thẳng mặt với tôi?! Nó ngứa da rồi đúng không?!”
“Thôi đi,” Nam Thiên Lâm cau chặt mày, ngồi trầm mặc ở ghế sofa, nét mặt âm trầm đến đáng sợ, “Giờ quan trọng là tìm cách giải quyết chuyện hợp tác với nhà họ Phó.”
Nhà họ Phó đột ngột cắt đứt toàn bộ hợp tác khiến hàng loạt công ty đang thương lượng với họ cũng lần lượt hủy bỏ.
Trước đây, nhà họ Nam nhờ dựa hơi nhà họ Phó mà từ tầng đáy hào môn leo được vào hàng trung lưu. Dù thực lực chưa thật sự mạnh, nhưng cái mác “thân với Phó gia” đã đủ khiến không ít tập đoàn lớn nhỏ chủ động tìm tới ngỏ lời hợp tác.
Nam Thiên Lâm từng bao nhiêu oai phong trên thương trường, giờ lại trở thành trò cười sau khi mất đi cây đại thụ họ Phó.
Đã quen được tâng bốc khi nắm lấy danh tiếng nhà họ Phó, ông ta làm sao có thể cam tâm?
Vương Thúy Đình tức đến mức thở gấp: “Tất cả đều do con nha đầu chết tiệt kia mà ra! Giờ người ta chướng mắt nó rồi, mình có làm gì cũng vô dụng!”
“Không, phải để Nam Kiều đi cầu xin Phó Thời Uyên!” – ánh mắt Nam Thiên Lâm lóe lên – “Hai người quen nhau lâu như vậy, nói chia tay liền chia tay, chẳng lẽ ngay cả một lời giải thích hay đền bù cũng không có?”
“Đúng đó!” – Vương Thúy Đình đồng tình, “Ít nhất nó cũng từng theo bên Phó Thời Uyên bao nhiêu lâu chứ!”
Hai người liếc nhìn nhau, trong đầu đồng loạt lóe lên cùng một suy tính.
Khi Nam Kiều tỉnh lại, trời đã sáng.
Cô lồm cồm bò dậy khỏi sàn nhà, cả người hoang mang, lại mơ hồ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng một cách kỳ lạ.
Chuyện này có lý không?
Ngã lăn cả đêm trên nền đất, không ê ẩm đau nhức thì thôi, sao còn cảm thấy… khỏe khoắn chưa từng thấy?
Không biết có phải ảo giác không, nhưng cô có cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng hơn hẳn, tâm trạng vốn trầm uất cũng như được ai đó nhấn nút xóa sạch, tiêu tan trong một đêm.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Nam Kiều đưa tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, đúng lúc đó, cảnh tượng trước mắt bỗng chuyển biến – cô thấy mình đang đứng giữa một khoảng không mênh mông, vắng lặng như không gian riêng biệt.
Mắt cô lập tức trừng lớn, chưa kịp phản ứng gì thì đã lập tức quay lại căn phòng quen thuộc ban nãy.
Đầu óc như tạm dừng hoạt động trong vài giây, Nam Kiều hoảng hốt thốt lên:
【Hệ thống?! Cái quái gì đang xảy ra thế này?!】
Hệ thống cũng giật mình không kém, vội nhìn lại dữ liệu nền – các chỉ số đang nhảy múa như điên – cho đến khi kết quả hiện ra khiến cả hệ thống cũng câm nín:
【Cái gì? Mạt thế?!】
【Hệ thống! Đừng có đùa với tôi chứ?!】
Nam Kiều gần như phát rồ, mong rằng hệ thống sẽ cho cô một lời phủ nhận hợp lý.
Hệ thống sợ cô hiểu lầm, vội giải thích:
【Ký chủ, tình hình tận thế là do ngài đột nhiên thức tỉnh dị năng không gian, dẫn đến chuỗi phản ứng tiến hóa, không phải tôi cố tình giấu nhẹm đâu.】
【Còn về thời gian tận thế chính xác thì… hệ thống cũng không thể xác định được. Điều quan trọng nhất bây giờ là: ngài phải tranh thủ dùng không gian trữ hàng thật nhanh, cố mà sống sót càng lâu càng tốt…】
Nói đến đây, hệ thống cũng cảm thấy mình thật khó mở lời.
Nó trầm mặc vài giây, rồi lập tức gửi vào đầu Nam Kiều một danh sách vật tư cần chuẩn bị và tư liệu mô phỏng tình huống sau tận thế. Sau đó, nó ngoan ngoãn tắt tiếng, không dám nói thêm lời nào.
Trái tim Nam Kiều đập thình thịch, tay nắm chặt rồi lại buông ra, vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Cô biết ngay mà. Một hệ thống có thể âm thầm rút cảm xúc của người ta, sao có thể để cô vào thế giới nhỏ mà không có nhiệm vụ gì được chứ? Đừng mơ sống an nhàn!
Nhưng mà… tận thế á?! Hu hu hu…
Nam Kiều thật sự muốn gục ngã.
Cô vội rút thẻ ngân hàng ra, tiền còn chưa kịp ấm đã phải đem đi tiêu hết, nếu không nó cũng chỉ là một đống giấy lộn khi xã hội sụp đổ.
Khổ tâm quá đi…
Nam Kiều ép bản thân phải bình tĩnh lại, gom toàn bộ đồ đạc còn dùng được trong phòng ném hết vào không gian. Sau đó, theo danh sách mà hệ thống đưa, cô lập tức ra ngoài lao vào cơn điên cuồng mua sắm.
Số dư trong thẻ ngân hàng cứ thế tụt dốc không phanh. Cô thậm chí bán luôn căn hộ đang ở, đổi thành tiền mặt để ra vùng ngoại ô mua một căn biệt thự có chỉ số an toàn cao, cải tạo thành căn cứ sinh tồn của riêng mình.