“Là bị hãm hại hay là sự thật, trong lòng ông chẳng phải rõ ràng nhất sao?”

Bạch Nguyệt Vi rẽ qua đám đông, đi thẳng đến trước mặt Bạch Chấn Nguyên. Ánh mắt cô tràn ngập vẻ châm biếm, sắc bén tựa lưỡi dao lạnh.

“Em gái, em đang nói linh tinh cái gì vậy?”
Bạch Duyệt Oánh cảm giác có điều bất thường, vội vàng bước lên, vẻ mặt hoang mang.

Đôi mắt cô ta ngập nước, nhìn Bạch Nguyệt Vi với vẻ không thể tin nổi, như thể không dám tưởng tượng giữa bao nhiêu người như vậy, cô lại dám nói ra những lời ấy.

“Em gái, chị biết ba muốn nhận lại chị, em không vui là chuyện bình thường thôi.”
“Hôm nay đúng là không nên tổ chức cái tiệc nhận thân này, nhưng em không thể vì vậy mà đứng trước mặt bao nhiêu người, mắng chửi ba và bôi nhọ danh tiếng nhà họ Bạch như thế.”
“Em dựng chuyện một đoạn ghi âm giả, chỉ để phá hoại buổi tiệc này… nếu em không muốn, sớm nói với chị một tiếng là được. Chị có thể không về nhà họ Bạch, không cần phải làm lớn chuyện như vậy…”

Bạch Duyệt Oánh vừa nói vừa rơi nước mắt, trông đáng thương đến mức khiến người ta mủi lòng.

Bạch Chấn Nguyên nhìn thấy con gái "ruột" đau khổ như thế, càng thêm giận dữ, chỉ tay về phía Bạch Nguyệt Vi quát lớn: “Mày đúng là đứa con nghịch tử! Nhà họ Bạch có lỗi gì với mày? Nuôi mày lớn như vậy, mà tâm địa mày lại rắn rết đến mức này sao?”

Nói rồi ông ta giơ tay lên, định tát vào mặt Bạch Nguyệt Vi.

“A!”

Nam Kiều theo bản năng hét lên, nhưng chẳng ai để ý đến tiếng kêu nhỏ ấy. Hoắc Thời Uyên ở bên cạnh chỉ siết nhẹ tay cô, thấp giọng nói: “Yên tâm đi Kiều Kiều. Bạch Nguyệt Vi dám đứng trên vũ đài này cùng Hoắc gia đánh một ván lớn như thế, cô ta chắc chắn không phải kiểu dễ để bản thân rơi vào thế bị động đâu.”

Vừa dứt lời, đã có vài người bước ra từ phía sau Bạch Nguyệt Vi. Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, không nói hai lời đã chặn lại cú tát của Bạch Chấn Nguyên, rồi xoay người tung ngay một cú đấm vào ông ta.

“Á—!”

“Ba ơi!!!”

“Ông là ai? Sao dám đánh người?!”

Bạch Duyệt Oánh hét lớn rồi lao tới đỡ lấy Bạch Chấn Nguyên đang lảo đảo.

Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Nhà họ Bạch các người dám giết người, tôi đánh một cái thì là gì?”

“Bạch Chấn Nguyên, người nhà họ Cố vẫn chưa chết hết đâu!”

Nói xong lại vung nắm đấm, định tấn công tiếp. Bạch Duyệt Oánh hoảng loạn đến mức thét lên, lùi ra phía sau trốn sau lưng Bạch Chấn Nguyên.

Sắc mặt Bạch Chấn Nguyên lập tức tái mét, cả người run lên vì giận.

Bạch Nguyệt Vi cười nhạt, giọng nói lạnh lẽo: “Nhìn xem, thưa ‘ba’, đây là con gái ông dạy dỗ nên.”

“À mà không, ông đâu phải ba tôi. Ông là kẻ cướp đoạt tài sản của nhà họ Cố, hại người giết mạng, còn muốn sống đời đoàn viên ấm êm với mẹ con tiểu tam. Cùng lắm cũng chỉ là một lão già vô sỉ mà thôi.”

“Bạch Nguyệt Vi! Mày… con tiện nhân này!”

Một câu của Bạch Nguyệt Vi khiến Bạch Chấn Nguyên tức đến suýt nôn máu, chỉ có điều Bạch Duyệt Oánh lúc này chẳng dám lên tiếng nữa.

Bạch Nguyệt Vi mỉm cười lạnh lùng, nhìn hai cha con nhà họ Bạch đang vô cùng chật vật.

“Một người làm cha thì hại người giết mạng, một đứa làm con thì vội vàng đóng vai tiểu tam trong phim truyền hình, quyến rũ đàn ông đã đính hôn, lấy lòng người mất trí để trộm tài liệu mật thương nghiệp… Các người đúng thật là một nhà, phối hợp ăn ý.”

“Muốn mượn danh tôi để nâng nhà họ Bạch lên sao? Tôi càng không để các người toại nguyện.”

Cô cười lớn, quay sang nhìn Hoắc Thời Uyên, nét mặt nghiêm túc: “Hoắc tổng, coi như tôi tặng nhà họ Bạch này làm quà cưới cho anh và cô Thẩm. Mong anh nhận lấy vui vẻ.”

“Vậy thì cảm ơn Bạch tiểu thư.”

Hoắc Thời Uyên bật cười, Nam Kiều ngước lên nhìn anh, rồi lại nhìn sang Bạch Nguyệt Vi. Một biểu cảm khó tin hiện rõ trên mặt.

“Sao thế, Kiều Kiều? Vở diễn hôm nay khiến em hài lòng không?”

“Còn ghen vì cô ấy chọc tức em nữa không?”

Hoắc Thời Uyên ôm vai Nam Kiều rời khỏi khán phòng, nhưng giọng nói của anh vẫn đủ để vang vọng đến tai từng người trong yến tiệc.

Anh tin chắc, sau buổi tiệc này, sẽ không ai còn dám không nể mặt anh và Kiều Kiều nữa.

Vừa ép được nhà họ Bạch, vừa giúp Kiều Kiều hả giận, còn khiến tên tuổi vang xa.

Một mũi tên bắn hạ ba con nhạn.

Hoắc Thời Uyên cực kỳ hài lòng với kết quả này.

Khi hai người rời khỏi khán phòng, họ vừa vặn gặp đội điều tra đến bắt người. Hoắc Thời Uyên còn tốt bụng chỉ đường cho họ, rồi mới cùng Nam Kiều lên xe.

Thời tiết tháng ba vẫn còn chút se lạnh. Trong xe đã bật sẵn máy sưởi, Hoắc Thời Uyên vòng tay ôm lấy eo Nam Kiều, khiến cô không còn thấy lạnh nữa.

Thế giới này… từ đầu vốn đã không hề đơn giản như cô từng nghĩ.

“Chuyện của Bạch Duyệt Oánh… anh đã biết ngay từ đầu rồi đúng không?”

Nam Kiều ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh.

“Ban đầu, anh chỉ xem cô ta như công cụ để giúp em xả giận thôi. Nhưng cô ta lại không biết thân biết phận. Đúng lúc Bạch Nguyệt Vi chủ động tìm tới, anh liền thay đổi công cụ.”

Ánh mắt Hoắc Thời Uyên không trốn tránh. Nam Kiều nghiêm túc hỏi, anh cũng nghiêm túc trả lời.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh.

Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại toát ra khí chất áp đảo đáng sợ.

Giây phút này, Nam Kiều mới thực sự hiểu rõ: người đàn ông bên cạnh mình, là một kẻ đứng ở đỉnh cao quyền lực, có thể kiểm soát mọi thứ.

Một chút sợ hãi len lỏi trong lòng cô. Cô vô thức dịch sang bên cạnh, muốn giữ khoảng cách với anh.

Nhưng vừa nhúc nhích, tay anh đã siết chặt lấy eo cô.

Hoắc Thời Uyên cúi đầu ngửi mái tóc cô, giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến Nam Kiều cảm nhận rõ nguy hiểm đang đến gần: “Kiều Kiều không vui à?”

Nam Kiều cứng đờ, không đáp.

Anh vẫn tiếp tục: “Vậy là em thấy anh đáng sợ sao?”

“Chỉ cần anh muốn, mọi thứ đều nằm gọn trong tay.”

“Đừng nói là nhà họ Thẩm, cả thành Nam này, anh nói một là không ai dám nói hai.”

“Tiền và quyền là thứ tốt. Trước khi gặp em, anh sống vì hai thứ đó.”

“Anh có rất nhiều, nhưng vẫn không cảm thấy đủ. Anh lao vào công việc, mở rộng đế chế Hoắc thị, nhưng vẫn thấy vô vị.”

“Người như Bạch Duyệt Oánh có một thì sẽ có cả trăm. Họ thèm khát anh, còn anh chỉ cần tài sản sau lưng họ – một giao dịch công bằng.”

“Kiều Kiều, nếu hôm đó trong đám người mẹ anh giới thiệu không có em, anh đã sớm dọn sạch thành Nam rồi.”

“Nhưng anh lại thấy được em.”

Ánh mắt anh bình tĩnh, nhưng lúc Nam Kiều cố né tránh, anh liền đưa tay nắm lấy cằm cô, bắt buộc cô nhìn thẳng vào mình.

Khóe môi cong nhẹ, trong mắt ánh lên sự điên cuồng khó lường.

“Kiều Kiều, em biết mà, anh không phải người tốt.”

“Anh chỉ muốn có được em. Nếu em không chịu… vậy anh chỉ còn cách cướp thôi.”

Anh luôn biết mình là một con chó dữ. Giờ đây, sợi dây thừng trên cổ đã được giao cho Nam Kiều.

Nếu cô giữ chặt, anh sẽ ngoan ngoãn nằm yên.

Nhưng nếu cô buông tay… con chó dữ sẽ cắn ngược lại chủ nhân.

Hoắc Thời Uyên cũng không rõ rốt cuộc bản thân mong cô chọn điều gì. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt như có như không tràn ngập hưng phấn.

Nam Kiều run rẩy mở miệng: “Chẳng phải… chẳng phải chúng ta đã là vị hôn phu hôn thê rồi sao? Nếu vậy… hay là hỏi mẹ, xem bao giờ tổ chức đám cưới?”

“Tiệc cưới mới chuẩn bị được một phần ba, nhưng chúng ta có thể đi đăng ký trước.”

Hoắc Thời Uyên siết chặt vòng tay, ôm Nam Kiều vào lòng. Nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực như muốn hét lên rằng: Lại thêm một ngày… được Kiều Kiều yêu anh.

Các vị diện tiếp theo:
 

1. Mạt thế

Nam chính: Tâm cơ thâm trầm, lòng dạ đen tối, sống sót bằng máu và thủ đoạn.
Nữ chính: Muốn chạy nhưng lại sợ chết, sợ đau, sợ bị đói đến mức tàn nhẫn với chính mình.

2. Hiện đại

Nam chính: Mặt ngoài dịu dàng, trong lòng điên cuồng, càng bị tổn thương càng bám chặt không buông.
Nữ chính: Chỉ muốn rời đi, nhưng mỗi lần ra tay đánh hắn thì chính mình lại đau đến chết đi sống lại.

3. Thần quái

Nam chính: Dị loại mang hình người, ánh mắt như vực sâu, sát tâm lặng lẽ.
Nữ chính: Không quen không thù, nhưng bị hắn nhìn trúng, dính như oan hồn không tan.

4. Giới giải trí

Nam chính: Ảnh đế nổi tiếng, trong tối là kẻ điên dịu dàng, bệnh kiều tận xương.
Nữ chính: Vũ cơ vô danh, chỉ muốn sống im lặng, nhưng lại bị hắn nhìn trúng.

5. Vườn trường

Nam chính: Nam thần học đường, vỏ bọc hoàn mỹ, bên trong là kẻ cực đoan chiếm hữu.
Nữ chính: Hotgirl võng lừa, chỉ muốn sống qua ngày bằng mặt chứ không bằng lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play