Giọng Hoắc Thời Uyên vẫn trầm ổn, nhưng trong cái bình thản ấy lại có một chút gợn sóng không giấu được. Nam Kiều bỗng có một loại cảm giác mơ hồ—như thể thứ xiềng xích nào đó trên người anh vừa bị tháo bỏ.

Còn cụ thể vì sao lại như vậy, cô cũng chẳng buồn truy xét làm gì.

Điều khiến cô bối rối nhất bây giờ là: nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng mạch cốt truyện lại chạy lệch khỏi quỹ đạo cả vạn dặm.

Nam chính không hề có chút cảm tình với nữ chính, còn cô thì vẫn chưa thể thoát khỏi cái vòng vây kỳ quái xoay quanh Hoắc Thời Uyên.

Trong tình huống này, muốn rút lui khỏi câu chuyện, trở về làm người qua đường Giáp mờ nhạt suốt đời—nói dễ hơn làm. Thật sự là, còn khó hơn lên trời.

Mà điều khiến cô không muốn đối mặt nhất… lại đang xảy ra.

Nghĩ vậy, Nam Kiều có chút ngẩn người.

Hoắc Thời Uyên giơ tay, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô, rồi chẳng để cô có đường lui, anh ôm gọn cả người cô vào lòng. Cằm anh tựa lên vai cô, vòng tay siết chặt không chừa lấy một kẽ hở.

“Kiều Kiều đang nghĩ gì thế?”

Hoắc Thời Uyên như trêu đùa mà khẽ cắn một chút vào đầu ngón tay mềm mại của cô, cái cảm giác ẩm nóng ấy khiến Nam Kiều lập tức hoàn hồn.

Cô vừa ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt anh—mờ tối, bất mãn, như có xoáy nước kéo người ta chìm vào không đáy.

Cũng may, kiểu thất thường bất định này của Hoắc Thời Uyên, Nam Kiều cũng bắt đầu quen rồi.

Cô thử rút tay về, nhưng không thành. Đành từ bỏ.

“Lúc nãy… người con gái kia…”

Nam Kiều định hỏi anh nghĩ gì về nữ chính, nhưng lại không biết phải mở lời ra sao cho ổn.

Cô còn đang ngập ngừng, thì Hoắc Thời Uyên đã đón lấy câu chuyện, tiếp lời trước.

“Cô ta là con gái nhà họ Bạch vừa mới được tìm về. Chắc xem tiểu thuyết với phim truyền hình nhiều quá, tự viết ra một kịch bản tình yêu ‘thiết kế riêng cho tôi’, rồi chạy đến Hoắc thị bám riết.”

“Ban đầu tôi còn định đợi em tới công ty rồi để em gặp cô ta một chút, ai ngờ là loại không biết điều như vậy.”

Nói đoạn, ánh mắt Hoắc Thời Uyên liếc sang chiếc áo vest tây trang bị treo lên một bên. Vết cà phê loang lổ chiếm gần nửa mặt vải, nhìn cực kỳ chướng mắt.

Khẽ chậc một tiếng.

Chiến bào mới mua đấy.

Anh khó chịu chỉnh lại cổ áo sơ mi đã cài kín, ngón tay dừng một chút, rồi không nói tiếng nào cởi luôn hai nút trên cùng.

“Kiều Kiều, đợi thêm hai ngày, anh đưa em đến nhà họ Bạch xem trò ‘chó cắn chó’ ấy.”

Vừa nói, Hoắc Thời Uyên vừa thuận thế dụi mặt vào người cô.

Cổ áo mở rộng để lộ ra khoảng da thịt trắng ngần, từng cơ bắp hiện lên rõ nét trong ánh sáng dìu dịu.

Nam Kiều không kiềm được liếc nhìn xuống một cái, rồi vội vã dời ánh mắt.

Cô rụt cổ lại, định hỏi thêm mấy chuyện nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào.

“Hoắc Thời Uyên, cổ áo của anh…”

Nam Kiều xem phim truyền hình cẩu huyết quá nhiều, nên luôn mặc định anh là kiểu tổng tài lãnh khốc bá đạo, chỉ yêu mình cô. Ấy thế mà giờ nhìn thấy Hoắc Thời Uyên thản nhiên gợi cảm như vậy, cô bỗng thấy hình tượng trong đầu mình… tan thành mây khói.

“Cổ áo sao thế? Em không thích à?”

Hoắc Thời Uyên làm bộ suy nghĩ nghiêm túc, giọng điệu mập mờ: “Nếu nói ôm sát quá, Kiều Kiều hình như vẫn chưa từng thật sự ngắm anh thì phải, hay là…”

Anh chưa kịp nói hết câu thì Nam Kiều đã đưa tay bịt miệng anh lại, cười gượng: “Haha~ Mấy chuyện thế này… không cần thiết đem ra bàn bạc chứ?”

Hoắc Thời Uyên hôn một cái vào lòng bàn tay cô, ánh mắt sáng rực như có sao lấp lánh. Sát khí bị che giấu sau vẻ dịu dàng.

Ừ, không thảo luận.

Làm luôn.

Nam Kiều khó chịu rút tay về, lòng bàn tay ươn ướt. Muốn rút cũng dở, duỗi ra cũng không xong. Cô cáu: “Hoắc Thời Uyên!!!”

“Sao thế? Lẽ nào ở bên nhau lâu như vậy, em còn thấy phiền anh à?”

Hoắc Thời Uyên khẽ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt ôn hòa, nhưng Nam Kiều lại cảm nhận được nguy hiểm ẩn dưới sự dịu dàng đó.

“Không… đâu có…”

Nam Kiều cười gượng, rồi chẳng kịp suy nghĩ gì đã đem bàn tay lau luôn vào áo sơ mi anh.

Lau xong mới thấy mình hơi lố, lập tức rụt tay lại.

Hoắc Thời Uyên nhìn cô làm vậy thì chỉ biết bật cười, cúi xuống, nhắm thẳng môi đỏ mà dùng “tuyệt kỹ sát nhân” hôn không chút khách khí.

Nam Kiều:!!!

——

Tìm tài nguyên, cũng là một kỹ năng sống.

Nam Kiều lướt mạng vài vòng, ngoài mấy video làm mù mắt thì chẳng thấy khóa học nào ra hồn.

Cô cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình, thì Hoắc Thời Uyên từ phía sau ôm lấy cô.

“Kiều Kiều đang làm gì thế?”

Nam Kiều luống cuống tắt ngay trình duyệt, lắc đầu chối quanh.

“Hửm?”

Hoắc Thời Uyên cúi người, định với tay điều khiển chuột. Nam Kiều hoảng quá liền chặn tay anh lại, nói vội: “Kịch trước xem chán rồi, em tìm thử mấy kịch bản khác hay hơn…”

“Vậy à ~”

Anh nhàn nhạt đáp, rồi ghé sát vào cổ cô, thì thầm: “Kịch gì mà phải xem? Nhìn anh không được sao?”

Nam Kiều ngẩn ra, định phản bác thì phát hiện sau lưng mình đã áp lên một cơ thể nóng rực và rắn rỏi.

Ánh mắt cô bất giác đảo xuống dọc theo đường cơ bắp kia, rồi như nhớ ra điều gì, cô hoảng hốt cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.

Nghĩ đến kỹ thuật hôn “lành nghề” kia của Hoắc Thời Uyên, cộng thêm gương mặt phúc hậu mà không biết ngượng của anh, Nam Kiều cảm thấy… nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn cô cũng bị anh “xử” đến thở không ra hơi.

Bò khỏe thì không sợ mệt chết. Chỉ sợ là bò sẽ… cày hỏng.

“Kiều Kiều?”

Gương mặt thất thần của Nam Kiều khiến Hoắc Thời Uyên có chút nghi ngờ. Anh cúi đầu nhìn một chút, bắt đầu trầm tư. Chẳng lẽ kỹ thuật của anh vẫn chưa đủ?

Kiều Kiều hình như… không vừa lòng lắm?

Anh hít sâu một hơi, quyết định tăng thêm một tiếng tập gym mỗi ngày.

Thôi bỏ qua kế hoạch “câu dẫn” hôm nay, anh giả vờ nghiêm túc ho vài tiếng, dời sự chú ý về lại màn hình trước mặt Nam Kiều, nghiêm giọng hỏi: “Kiều Kiều muốn xem kịch gì? Không có kịch nào thích hả? Vậy để anh tìm người viết riêng cho em.”

Câu hỏi tưởng đơn giản mà lại làm khó Nam Kiều.

Cô muốn xem gì?

Cô đã tua đến N bộ phim tổng tài bá đạo yêu tôi, đầu óc toàn là những câu chuyện yêu đương giữa bá tổng và nữ chính.

Nhưng nếu bê những cốt truyện ấy vào thế giới này, thì cô—một người qua đường Giáp—lại luôn bị kéo vào vòng xoáy tình cảm với nam chính, đúng là chẳng hợp lẽ chút nào…

Nam Kiều trầm ngâm một hồi, đột nhiên trong đầu lóe sáng.

Hay là…

Cô tự mình làm biên kịch?

Tự viết một bộ kịch bản tổng tài bá đạo theo kiểu mình thích?

Đôi mắt Nam Kiều sáng rỡ như sao, quay sang nhìn Hoắc Thời Uyên, kể sơ qua ý tưởng, rồi ngập ngừng nhìn anh chờ phản ứng.

Bị người mình thích chăm chú nhìn như thế, Hoắc Thời Uyên chỉ thấy trái tim như bị thổi bay, hô hấp cũng nhẹ đi mấy phần. Anh còn chẳng nghe rõ cô vừa nói gì, chỉ biết bản thân lập tức gật đầu đồng ý.

“Đương nhiên rồi, chỉ cần Kiều Kiều nhớ đưa anh theo bất kể đi đâu, em muốn làm gì cũng được.”

Giọng anh trầm thấp, từ tính, từng lời như thì thầm mê hoặc bên tai. Nam Kiều còn đang mơ màng, chưa kịp phản ứng thì đã bị “mãnh thú” trước mặt cắn lấy cổ.

“Ưm ——”

Mạch máu bất ngờ bị chiếm giữ, con thuyền nhỏ giữa sóng gió chẳng thể chống đỡ, mà tài công cuối cùng… đã để lộ răng nanh.

Ngoại hình không đủ dụ dỗ thì không sao cả, vì là một thợ săn đủ sức mạnh, anh có dư sức—và thừa mưu kế—để hạ gục con mồi.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play