Phó Cẩn Ngôn không hề hay biết, mình đã chính thức gia nhập vào "danh sách thực đơn mỹ vị xa hoa" của Tô Đát Kỷ. Hắn lườm cô một cái đầy cảnh giác, liền bắt gặp dáng vẻ hai má nàng ửng hồng, cả gương mặt như phủ đầy sắc xuân, xinh đẹp đến độ động lòng người. Dáng vẻ ngây ngất ấy lại càng làm tôn lên vẻ kiều diễm thấm ướt của một yêu cơ mị hoặc chúng sinh.
Hắn vội ho nhẹ, cố giấu đi một tia kinh diễm nơi đáy mắt, vờ như không thấy, dời ánh nhìn sang chỗ khác, cứng giọng:
“Về thôi. Tôi đưa cô về.”
Tô Đát Kỷ mím môi, dáng vẻ luyến tiếc không nỡ, giọng nhỏ nhẹ: “Nhưng mà… chân tôi vẫn còn tê, hình như bị trẹo rồi. Hay là… tôi ngủ lại đây luôn nha?”
Vừa dứt lời chưa kịp giả vờ ngã, đã thấy cả người bị bế bổng lên. Cô giật mình kêu khẽ một tiếng, cả thân thể mềm mại ngã vào vòng tay rắn chắc của Phó Cẩn Ngôn.
Dù sao chân cũng đã bị cô lôi ra "lợi dụng", hắn nghĩ, ôm thêm một lần cũng chẳng chết ai. Bằng không, không biết con hồ ly này còn bày ra trò gì khác người hơn nữa. Trong lòng âm thầm tự nhủ, cứ thế mà bế.
Thế nhưng… hắn lại đánh giá quá thấp mị lực của Tô Đát Kỷ, càng xem nhẹ đám tiểu xảo như vô tình lại hữu ý của cô.
Chỉ trong nháy mắt, đôi tay thon dài mềm mại của nàng đã quàng lấy cổ hắn, cả người thuận thế áp sát. Vầng ngực mềm mại như có như không tựa lên lồng ngực rắn rỏi, nhẹ nhàng ma sát, sóng mắt dập dềnh, hơi thở như rượu ấm rót vào tai hắn.
Trong phút chốc, chân hắn mềm nhũn.
Phó Cẩn Ngôn đành phải hít sâu một hơi, mặc niệm không dưới ba lần khẩu hiệu "Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa" mới dằn được dục vọng sôi trào trong máu.
Hắn nhanh chân đi thẳng ra thang máy, ôm cô như ôm một quả bom hẹn giờ, dáng đi cứng đờ như khúc gỗ. Đến xe, hắn mở mạnh cửa ghế phụ rồi không chút lưu tình "ném" Tô Đát Kỷ vào trong như vứt một củ khoai nóng bỏng tay, sau đó dứt khoát đóng sầm cửa lại.
Tốc độ nhanh gọn dứt khoát, không có chút lưu luyến nào.
Tô Đát Kỷ ngồi trong xe, chớp mắt lười biếng, khóe miệng cong cong. Ánh mắt hồ ly mang theo ý cười: “Ta đánh cược một phen – cái cảnh sát nhỏ này tuyệt đối là loại gà con còn chưa biết mổ thóc.”
Hệ thống bên trong đầu cũng phụ họa niệm theo nàng như đang tụng kinh:
【Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa…】
Trên đường trở về, Phó Cẩn Ngôn luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, đề phòng Tô Đát Kỷ có động tác gì bất ngờ gây cản trở người lái xe.
Chỉ là… hắn lại không biết, con hồ ly này đâu phải không muốn gây rối, mà là — say xe.
Chuyện là thế này: ở Ân Thương, dù có xe ngựa đi nữa thì tốc độ cũng chẳng bao giờ vượt nổi vận tốc rùa bò. Chiếc xe hiện đại này thì khác, vèo một cái như sấm chớp, xóc nảy loạn xạ, khiến nàng chóng mặt quay cuồng, cả người mềm như cọng bún thiu. Muốn giở trò cũng không còn khí lực đâu mà giở.
Rốt cuộc, xe cũng đến nơi.
Phó Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Tô Đát Kỷ cũng thở ra một hơi, ngay lập tức thu về vẻ yếu đuối mà hóa thân thành hồ ly lẳng lơ như cũ. Cô ghé sát tai hắn, thổi nhẹ một hơi, giọng khàn khàn đầy dụ dỗ:
“Phó cảnh sát, cực nhọc rồi. Hay là… vào nhà uống chén trà cho tỉnh người?”
Câu này, dịch ra ngôn ngữ hiện đại chính là: “Vào ngủ với tôi không?”
Hồ ly rất thông minh, một lần nghe là hiểu ngay cách người hiện đại "giao tiếp".
Chỉ là… Phó Cẩn Ngôn cảm giác lỗ tai bên phải lập tức nóng lên, cả mặt như bị ai đốt lửa. Dưới ánh đèn mờ mờ, không thấy rõ, chứ nếu ban ngày thì đảm bảo mặt hắn đỏ như gấc chín.
Hắn cố nén, nghiêm giọng từ chối: “Không cần đâu. Tạm biệt, cô Tô.”
Từng chữ từng lời đều mang vẻ lạnh nhạt, xa cách rõ ràng.
Trên đường quay xe trở về, Phó Cẩn Ngôn cũng tự suy xét bản thân. Mình là đàn ông, tuổi trẻ máu nóng, gặp phải một cô gái sắc nước hương trời như vậy, lòng có xao động cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ.
Chỉ là —
Dù có dục vọng, nhưng không thể vì thế mà vứt bỏ lý trí. Biết khống chế bản thân mới là khác biệt giữa con người và cầm thú.
Tô Mê – nữ minh tinh này – không phải đồ ăn của hắn. Hắn cũng không có ý muốn chiếm lấy cô bằng bất kỳ cách nào. Cô xuống xe, vậy là kết thúc. Chuyện giữa họ, đến đây là dừng.
Ai mà ngờ được…
Tô Đát Kỷ – hồ ly tinh chính hiệu – hoàn toàn không có ý định xuống xe.
Khi hắn còn đang mải suy nghĩ, thì Tô Đát Kỷ đã từ ghế phụ bò sang, hai chân dài như lụa mở rộng, không khách khí gì mà trực tiếp ngồi phịch lên đùi hắn!
Ngọt ngào kịch trường phụ tặng:
Tô hồ ly ôm ngực, cau mày kêu rên:
“Ui chao, ta thấy trong người khó chịu, muốn ói quá đi. Thời đại mấy người tiến hóa đến mức sờ chân một cái cũng mang thai được rồi sao?”
Phó cảnh sát nhướn mày, nhìn cô như nhìn một đứa ngốc:
“Cô nghĩ nhiều rồi. Cô chỉ là say xe.”
Nghĩ ngợi một chút, hắn bỗng cúi đầu, tay khẽ trượt xuống vị trí "đáng ngờ", giọng khẽ khàng dụ dỗ:
“Muốn biết cảm giác mang thai là sao không? Lại đây, tay tôi cầm tay, dạy cô từng chút một…”