Điện thoại kia — chính là của cô ấy.

Ánh mắt Phó Cẩn Ngôn khẽ lóe lên tia sắc bén, không để lộ biểu cảm nào mà đứng dậy, thản nhiên để lại một câu: “Chờ chút, tôi đi lấy ít thuốc,” rồi xoay người bước ra khỏi phòng.

Trên chiếc giường phía sau, cô gái nọ cười híp mắt, lăn một vòng như con hồ ly nhỏ vừa được vuốt ve, hiển nhiên rất hưởng thụ sự quan tâm ấy.

Hệ thống đến đây thì thật sự không chịu nổi nữa, nhịn không được phải lên tiếng nhắc nhở:
【 Hồ ly tinh! Người ta không phải trúng mỹ nhân kế của cô đâu, là bởi vì vừa thấy tin nhắn Vương Đại Phú gửi đến trên điện thoại cô mới thay đổi thái độ! 】

“Biết rồi~” – cô ta thản nhiên cắt lời, cười càng thêm tặc mị, “Nhưng mà anh ấy vẫn rơi vào bẫy của tôi.”

Thấy hệ thống còn đang ngu ngơ, cô chỉ tay xuống chiếc điện thoại rơi trên nền nhà, con mắt trái linh hoạt nháy nhẹ:
“Anh nghĩ điện thoại tôi rơi xuống đó chỉ là ngẫu nhiên à? Tin nhắn của Vương Đại Phú cũng vừa vặn đến vào lúc đó sao?”

Hệ thống như bị đánh cho choáng váng, sau một hồi mới kịp phản ứng, hai con mắt trợn tròn, không thể tin nổi thốt lên:
【...Là cô bày mưu tính kế trước?!】

“Tất nhiên là tôi cố ý rồi~” – Cô ôm đầu dụi dụi vào chiếc chăn mềm, thở hắt ra một hơi đầy thư thái như vừa hoàn thành một vở kịch tinh xảo.

Hệ thống im bặt. Gắn bó với cô từng giây từng phút, vậy mà vẫn không hề hay biết lúc nào cô đã giăng xong bẫy. Huống hồ là Phó Cẩn Ngôn – anh nào biết mình đã vô tình rơi vào cái lưới tơ này.

#Tích! Tự dưng thấy thương Phó cảnh sát#

Phó Cẩn Ngôn bên kia đã báo cáo nhanh tiến triển mới cho tổ chức, tiện tay cầm theo một lọ dầu xoa bóp trở vào, thảy cho cô.

Cô gái nọ lúc này nửa nằm nửa ngồi, dáng vẻ lười biếng lại lộ ra vài phần dụ hoặc. Cô không đón lấy, chỉ duỗi thẳng đôi chân trắng muốt như tuyết ra trước mặt, đôi mắt ngập nước tội nghiệp: “Đau quá, không động đậy nổi...”

Rõ ràng chỉ là trật chân nhẹ, thế mà dáng vẻ lại như thể cả tay chân đều tê liệt. Nếu là trước kia, Phó Cẩn Ngôn nhất định xoay người bỏ đi không thèm để ý. Nhưng lúc này, anh chỉ trừng cô một cái, rồi thở dài ngồi xuống, nhận mệnh đổ dầu lên tay, bắt đầu xoa bóp cho cô.

Chỉ là — vừa chạm vào...

Ngón chân nõn nà ấy, mềm như đậu hũ, mịn như bạch ngọc, bàn tay đàn ông vốn chai sạn thoáng run lên vì sự mềm mại như muốn tan ra ấy. Rõ ràng chỉ định bôi thuốc, nhưng vô thức lại thành ra vuốt ve từng đường cong nhỏ bé.

Một vòng...
Lại một vòng...
Cứ thế... một vòng... nữa...

【Đinh! Độ thiện cảm +5, hiện tại: -10/100】

Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua, mãi đến khi cô khẽ “ưm” một tiếng nhẹ nhàng mà thản nhiên như không, âm thanh kia như một cái kéo nhỏ cắt đứt sợi dây mê hoặc vô hình, khiến Phó Cẩn Ngôn giật mình bừng tỉnh. Như bị điện giật, anh vội thu tay về, trong lòng tràn ngập hối hận.

Chỉ là chạm vào chân thôi mà… tại sao lại có cảm giác như không kềm chế được thế này?

Phó Cẩn Ngôn, cảnh sát hình sự bao năm không hề động lòng trước bất kỳ mỹ nữ nào, giờ đây lại vì một cái chạm tay mà đầu óc hỗn loạn.

Anh không hiểu. Nhưng hệ thống thì biết rất rõ — chân kia, không phải chân phàm nhân. Đó là nửa chân thân của một hồ ly tinh nghìn năm từng khuynh đảo thiên hạ!

Tô Đát Kỷ này, đúng là khác biệt. Dù có dùng thân thể người khác, nhan sắc vẫn vượt xa muôn người. Trước đó, mỗi thân xác cô mượn đều là hàng tuyệt sắc, nhưng vẫn thua xa khí chất yêu mị trời ban. Vì vậy, cô từng yêu cầu hệ thống điều chỉnh, khiến thân thể này hòa hợp với khí tức của mình. Tuy không đạt đến mức hoàn mỹ như bản thể, nhưng cũng đủ khiến người ta “vào mắt là không thoát nổi”.

Nửa yêu – bán tiên. Mỹ mạo yêu mị bên trong lại mang theo thần thái siêu phàm thanh quý — thử hỏi phàm nhân nào chịu nổi?

Trước đây, có nhiệm vụ nam chính còn chưa kịp chạm vào tay cô, chỉ nhìn một cái ngoái đầu cười liền cam tâm rũ bỏ phòng bị. So ra, Phó cảnh sát này đã được xem là cực kỳ có định lực rồi!

【Nam chính độ thiện cảm từ -15 lên -10, hồ ly giảo hoạt, cô không định dùng sắc dụ để hoàn thành nhiệm vụ đấy chứ?】– Hệ thống cảnh giác hỏi.

“Làm gì có~” – Tô Đát Kỷ vội lắc đầu phủ nhận, giọng điệu đầy chính khí.

Hệ thống vừa thở phào nhẹ nhõm, thì cô đã khẽ liếm môi, ánh mắt lấp lánh ánh lửa:

“Muốn ngủ — cũng phải là tôi ngủ người ta, chứ ai ngủ được tôi?”

[Phiên ngoại nhỏ]

Sau khi xoa bóp cái chân hồ ly ấy xong, Phó cảnh sát cả người bứt rứt không yên, chạy một mạch vào nhà vệ sinh. Lấy điện thoại ra, anh nghiêm túc tra cứu:

“Luyến chân… là có triệu chứng lâm sàng đặc biệt nào không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play