Ba ngày kế tiếp, Lã Nhất Hàng không hề xuất hiện trước mặt Tô Đát Kỷ.
Dù có vô tình chạm mặt khi đi làm, hắn cũng cúi gằm mặt tránh đi, không thèm liếc mắt một cái. Đừng nói là chào hỏi, ngay cả ánh mắt cũng không buồn giao nhau.
Hệ thống ngồi xổm trên mép bàn, hai chân trước bắt chéo, cười khẩy sung sướng:
【 Hừ hừ, trốn giỏi lắm. 】
Nếu là trước đây, gặp phải kiểu giễu cợt này, Tô Đát Kỷ chẳng buồn để tâm. Nhưng bây giờ thì khác.
Giữa cái thôn núi nghèo nàn của thập niên sáu mươi này, cuộc sống thật sự buồn chán đến độ ngáp dài cũng không có việc gì để làm. Không có đồ ăn ngon, không có ứng dụng giải trí, càng không có smartphone để lướt cho qua ngày… nàng rảnh đến mức chỉ còn biết—bóp đuôi mèo.
Một tay tóm chặt cái đuôi xù của hệ thống, Tô Đát Kỷ cười như không cười, “Nếu đã dám chơi trò ‘mất hút’, thì trước tiên ta sẽ lột sạch lông của ngươi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play