Hệ thống làm theo chỉ thị, còn chưa kịp ổn định lại nhịp tim thì đã nghe tiếng Phó Cẩn Ngôn khóc rống trong đêm như xé ruột xé gan, đau đến tận tim phổi, đau đến từng sợi tỳ, từng thớ gan, như một kẻ điên bị bứt lìa khỏi linh hồn.
Rõ ràng là hai người đều có tình, cô ấy vì yêu mà không tiếc thân mình chắn đạn cho anh — mà nào ngờ, chính cô lại chẳng hề hay biết, anh cũng yêu cô đến tận xương tuỷ!
Chỉ sai một khoảnh khắc. Anh nói chậm một câu, còn cô thì lại vĩnh viễn chẳng bao giờ còn nghe được nữa.
Quá tàn nhẫn! Quá uất nghẹn!
Hệ thống tức giận run người, nghiến răng hỏi: “Này hồ ly tinh, có phải em cố tình hay không? Cố tình chọn cái khoảnh khắc đó để chết, cố tình không nghe lời tỏ tình của Phó Cẩn Ngôn? Sao mà trùng hợp đến vậy được? Tôi không tin!”
Quả nhiên, Tô Đát Kỷ nhẹ phe phẩy chiếc đuôi mềm mượt, vẻ mặt vô tội mà gật đầu đáp, “Ừm đó~”
“Ừm cái đầu em chứ ừm! Ừm luôn cả tổ tông nhà em!” Hệ thống tức muốn hóa điên, lông dựng đứng lên như mèo bị giẫm đuôi.
Đáng lý chỉ cần cô nghe một câu thôi cũng được! Dù chỉ một tiếng “anh yêu em” đơn sơ, cũng đủ để Tô Mê biết rằng tình cảm của mình không đơn phương tủi hổ. Nhưng không — Tô Đát Kỷ chẳng cho lấy nửa cơ hội ấy. Cô muốn anh hối hận, muốn anh sống mãi trong tiếc nuối suốt một đời!
Tô Đát Kỷ nhếch môi cười, ánh mắt lấp lánh như gương hồ thu, nhẹ nhàng mà ác liệt, “Vậy thì cả đời anh ấy sẽ không quên được em. Sẽ nhớ, mãi mãi, vĩnh viễn không quên.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play