Phó Cẩn Ngôn một lần nữa mở mắt, đã là ba ngày sau biến cố.
Hôm ấy, khi người ta tìm thấy anh bên xác Tô Mê lạnh ngắt, thân thể cứng đờ, ánh mắt trống rỗng, họ lập tức đưa anh vào bệnh viện. Một mũi an thần mạnh được tiêm vào, dự định khiến anh yên giấc suốt bảy ngày. Thế nhưng chỉ mới ba ngày trôi qua, anh đã gượng dậy, đôi mắt u ám như vực sâu mở ra giữa trời trắng.
"Thiếu gia... ngài tỉnh rồi? Có cần nghỉ thêm chút nữa không ạ?" – Người hộ lý đứng bên giường dè dặt cất tiếng, trong lòng run như cầy sấy, sợ anh lại phát điên, càng sợ anh mở miệng hỏi đến Tô tiểu thư.
Nhưng Phó Cẩn Ngôn không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ ngồi dậy, ánh mắt trầm mặc như vùi sâu dưới lớp băng. Rồi, anh cất giọng lạnh nhạt: "Dẫn tôi đi gặp Hoàng Vượng."
Không phải cầu xin, không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.
"Vâng!" – Hộ lý vội vã cúi đầu, không dám chậm trễ.
Cùng ngày xảy ra vụ đấu súng, Hoàng Vượng lại chẳng sứt mẻ một cọng lông. Nhưng sau khi bị bắt, mỗi ngày trong trại giam đối với hắn là một lần nếm trải địa ngục – đấm đá, lăng nhục, phẫn nộ trút xuống như mưa sa.
Song, hắn vẫn xem đó là may mắn. Ít nhất hắn còn thở, chưa bị đánh đến chết.
Sự "may mắn" ấy chỉ kéo dài cho đến giây phút hắn nhìn thấy Phó Cẩn Ngôn bước vào. Khi đôi mắt ấy chạm tới hắn – sâu, lạnh, sắc như gươm rút khỏi vỏ – Hoàng Vượng biết, thần chết đã đến gõ cửa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT