“Anh Phó?” – Tô Đát Kỷ nhíu mày, giọng lộ vẻ kinh ngạc – “Sao anh lại ở đây?”
Phó Cẩn Ngôn ánh mắt thoáng lóe lên tia ngượng ngùng, nhưng không trả lời thẳng, chỉ thúc giục: “Lên xe mau, phía sau có người theo dõi.”
Hắn đương nhiên không thể nói, mình là vì lo cô gặp chuyện, nên đã âm thầm bám theo từ lâu…
May mắn thay, Tô Đát Kỷ cũng biết thời thế, không gặng hỏi thêm mà ngoan ngoãn lên xe.
Phó Cẩn Ngôn lái xe rất vững, rẽ trái rẽ phải, chọn toàn những con đường nhỏ ít người lui tới. Chẳng mấy chốc, hắn đã bỏ lại đám đuôi bám theo ở phía sau. Tô Đát Kỷ quay đầu nhìn, thấy phía sau trống trơn, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.
Nhưng vừa ngẩng lên, ánh mắt cô liền trầm xuống. Con đường phía trước càng lúc càng hoang vắng, lòng bắt đầu dâng lên cảm giác bất an.
Cô cụp mắt, nghĩ nghĩ, rồi cố ý dùng giọng đùa cợt, cong môi mỉm cười, khẽ nghiêng đầu: “Anh Phó tính dẫn tôi đi chơi trò mạo hiểm sao? Đánh trận giả à?”
Từ khi cô lên xe, ánh mắt Phó Cẩn Ngôn vẫn luôn đặt nơi gương mặt cô. Hắn đương nhiên nhận ra được sự thay đổi trong biểu cảm kia – từ tự nhiên chuyển sang dè chừng, đang thử thăm dò ý đồ thật sự của hắn.
“Bạn tôi có một trang trại ở ngoại thành. Em tạm thời đến đó ở, yên ổn vài hôm.” – Hắn không vòng vo, nói thẳng mục đích.
Nụ cười trên mặt Tô Đát Kỷ cứng lại.
Cả hai cùng im lặng, ánh mắt giao nhau, không ai lên tiếng.
Phó Cẩn Ngôn bận rộn sắp xếp lại căn phòng nhỏ trong trang trại cho cô. Tô Đát Kỷ đứng lặng bên ngoài, lông mày khẽ nhíu, thần sắc càng lúc càng sâu.
Khi hắn chuẩn bị kéo cửa rời đi, tay áo bị một bàn tay mềm mại giữ lại.
“Uống với em một ly nhé?”
Phó Cẩn Ngôn theo bản năng định từ chối. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kia – trong trẻo, không chút tà ý, không mong cầu điều gì ngoài một chút yên lặng, hắn lại không đành lòng.
“…Được.”
Trang trại vật tư đầy đủ, Phó Cẩn Ngôn lấy một chai rượu nho nồng độ thấp, rót hai ly. Nhưng khi quay lại, không thấy bóng dáng cô đâu.
Hắn hoảng hốt, lập tức bước ra cửa tìm người.
Không ngờ vừa đẩy cửa, đã nhìn thấy một cảnh tượng tựa như tranh vẽ giữa đêm đen yên ả.
Ngoại thành không đèn đường, xung quanh tối đen như mực. Tô Đát Kỷ ngồi trên bãi cỏ trước hiên, tay nâng một cây nến mảnh, ánh nến lay động phản chiếu gương mặt cô dịu dàng như nước.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, giản đơn nhưng tinh khôi. Ánh trăng rải lên thân thể cô một tầng mộng mị, gió đêm lướt qua mái tóc dài thướt tha, như tiên nữ giáng trần.
Phía trên là bầu trời ngân hà rực rỡ, trước mắt là tinh linh bước ra từ rừng sâu huyền bí.
Tim Phó Cẩn Ngôn đập lệch một nhịp.
Ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, sợ làm xáo động khoảnh khắc mỹ lệ ấy.
“Anh Phó?” – Cuối cùng vẫn là Tô Đát Kỷ mở lời trước, khiến hắn bừng tỉnh, lúng túng ngồi xuống cạnh cô.
“Đinh.”
Tiếng ly thủy tinh va nhẹ vào nhau vang lên thanh thoát, trong trẻo như chuông bạc.
Hai người mỗi người nhấp một ngụm rượu, không ai nói gì.
Phó Cẩn Ngôn vẫn còn chìm trong cảm giác kinh diễm bởi vẻ đẹp vừa rồi, không thể hoàn hồn. Còn Tô Đát Kỷ – cô im lặng, là có chủ ý.
Đến khi cạn ly, hơi rượu và gió đêm cùng nhau thổi qua, hắn mới cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút. Thấy ly mình trống trơn, hắn hối hận không thôi – đã nói là chỉ uống một ly, vậy mà lại uống nhanh như vậy! Uống xong rồi thì còn lý do gì để ngồi đây nữa?
Hắn đang lưỡng lự không biết có nên đi rót thêm một ly hay không thì bên cạnh, Tô Đát Kỷ mở lời.
“Anh Phó… cảm ơn anh.”
“Hửm?” – Hắn không hiểu vì sao cô lại đột nhiên cảm ơn.
“Cảm ơn anh đã cứu em. Hai lần.”
Cô quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười: “Nhờ có anh… em mới biết, trên đời này, vẫn còn có người thật lòng quan tâm em.”
Nụ cười thuần khiết, chân thành. Gương mặt trong suốt như ngọc, dưới ánh nến và trời sao, lại càng thêm rực rỡ – rực rỡ đến mức khiến mọi vì tinh tú trên trời đều trở nên lu mờ.
Cô… đã thật sự mở lòng với hắn.
Ầm!
Trong đầu Phó Cẩn Ngôn, như có một màn pháo hoa đột ngột nổ tung, rực rỡ đến choáng ngợp!
Đinh!
[Độ thiện cảm +5]
Tiến độ hiện tại: 80/100
Hắn yêu cô rồi.
…
Nhiều năm sau, hệ thống được mời làm giáo sư hướng dẫn đặc biệt, đứng lớp huấn luyện nghiệp vụ tình cảm, tay cầm tấm hình Phó Cẩn Ngôn ngồi cười ngây ngô dưới ánh trăng, gõ bảng đen nói:
“Thấy không? Biểu cảm này… chính là thứ gọi là hạnh phúc đội nóc nhà lên trời đó!”
[Chuyên mục ngoài lề: Hồ ly có lời muốn nói]
“Tốt rồi, giai đoạn ngọt ngào đến đây là kết thúc. Các bảo bối đáng yêu chuẩn bị tinh thần đi, chị đây sắp bắt đầu bẻ lái ngược tình rồi nha! Đậy nắp nồi lại cho chắc vào!”