Hệ thống lúc đầu co mình trong góc, vừa ngồi xổm vừa run rẩy vẽ vòng tròn như muốn hóa thân thành cục đá vô tri, tránh né cơn hỗn loạn trước mặt. Ai ngờ, “bốp” một cái vang giòn như pháo tết, khiến nó giật thót người quay đầu nhìn lại. Trước mắt, gò má trắng nõn của Phó Cẩn Ngôn đỏ ửng hẳn lên như bị nung qua, một màu đỏ thắm lan ra tận mang tai.
Hệ thống ngơ ngác run lẩy bẩy:
【Hồ ly tinh! Cô đánh nam chính làm chi?!】
Rõ ràng người chủ động câu dẫn là em cơ mà, nam chính anh ấy làm gì nên tội?
A, nữ nhân đúng là… thật khó lường!
Tô Đát Kỷ thoáng sững người, không ngờ cái người luôn mồm chính nhân quân tử ấy lại đến mức tự “xử” chính mình. Ánh mắt cô ấy chớp chớp hai cái, rồi cười khẽ như gió thoảng trên mặt hồ, sâu xa khó lường: “Chuyện này… hình như đâu liên quan đến tôi , là anh ta tự đánh đấy chứ.”
Có vẻ cô đã đánh giá sai mức độ nghiêm cẩn của Phó Cẩn Ngôn rồi. Dẫu bản thân cô đã chủ động lột xác đến mức ấy, hắn rõ ràng cũng đã bị khơi dậy dục vọng, thế mà vào đúng thời khắc mấu chốt lại tự mình dừng lại. Người đàn ông này… cũng coi như có cốt khí.
Trong cặp mắt hồ ly khép hờ kia, bất chợt hiện lên chút hứng thú ngấm ngầm.
Nhưng khen là một chuyện, còn hành động lại là chuyện khác. Dù trong lòng đã âm thầm ghi nhận hắn vài phần, Tô Đát Kỷ vẫn chẳng hề ngừng tay. Nét cười trên môi cô dịu dàng như tơ, hơi thở phả ra từng nhịp như mơn man cánh đào, vẫn đều đều mà trêu ghẹo, như thể quyết không để hắn được yên thân.
Phó Cẩn Ngôn như bị thiêu sống trên đống lửa, cả người nóng rẫy, gương mặt thì đỏ bừng như vừa bị kéo vào giấc mộng giữa ban trưa. Dẫu bàn tay đã vỗ mạnh lên mặt mình để dập tắt tà niệm, hắn vẫn không chịu nổi kiểu trêu chọc dai dẳng ấy. Đến lúc thật sự không thể nhẫn thêm nữa, hắn nghiến răng ôm lấy cô, như ôm một bó rắc rối, một mạch lao vào phòng tắm, ném luôn vào bồn tắm lớn rồi bật nước lạnh xối thẳng xuống đầu cô.
“A—!” Cột nước lạnh như băng đổ xuống, rót thẳng vào thân thể đang bốc hơi lửa, khiến Tô Đát Kỷ rùng mình từng đợt. Khóe mi dính nước ướt đẫm, sự mê ly trong mắt tan biến mất dạng. Cô chau mày, chợt thấy rõ khuôn mặt của hắn, lập tức cảnh giác hỏi: “Đây là đâu?”
Phó Cẩn Ngôn biết cô lo bị kẻ xấu tìm đến, bèn thấp giọng trấn an: “Yên tâm, nhà anh. Không ai tìm ra được đâu.”
Tô Đát Kỷ lúc ấy mới khẽ thở phào một tiếng, toàn thân như nhũn ra, tựa lưng vào thành bồn, không chống cự nữa.
“Tê…” Cột nước lạnh như băng dán lên da thịt còn âm ấm, mang lại cảm giác kỳ dị. Cô cúi đầu, phát hiện thân thể mình chẳng một mảnh vải, phản xạ cuộn người lại như con thú nhỏ bị thương. Hai tay ôm chặt lấy đầu gối, đôi mắt tròn xoe vừa hoảng vừa tức giận, lạc giọng hét lên: “Quần áo của em đâu?!”
Thanh âm mang theo đề phòng lồ lộ.
Phó Cẩn Ngôn cứng đờ, gò má bừng lên như đốt, trong lòng chỉ thấy bản thân chẳng khác gì một tên trộm bị bắt quả tang. Cả người luống cuống, nói năng lắp bắp: “Không, không phải anh... là em... là em tự cởi…”
Để chứng minh mình trong sạch, hắn vội cúi xuống nhặt quần áo bị vứt chỏng chơ dưới đất, cung kính đưa đến trước mặt cô.
Tô Đát Kỷ vẫn nhìn hắn đầy ngờ vực, vẻ cảnh giác trên mặt hệt như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng. Qua một lúc lâu, cô mới đưa tay nhận lấy quần áo, cắn môi, giọng rầu rĩ: “Ra ngoài.”
Phó Cẩn Ngôn như người vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội trượt chân ra khỏi phòng tắm, như chạy trốn khỏi địa ngục.
Đồng hồ điểm mười giờ.
Dựa theo nếp sống nguyên tắc xưa nay, giờ này lẽ ra hắn đã nằm yên trên giường, mở nhạc cổ điển, hít hương tinh dầu, thả hồn vào giấc mộng êm đềm. Nhưng giờ đây—trong phòng khách, hắn đứng như tượng gỗ, toàn thân nhếch nhác chẳng còn ra hình dáng một kiểm sát trưởng mẫu mực.
Tóc ngắn rối bời, nửa ướt nửa khô, dính bết lên trán. Áo sơ mi bị nước lạnh tạt vào giờ dán chặt lấy người, vừa lạnh vừa dơ. Thảm thương nhất là, chân trái hắn vẫn mang dép lê, còn chân phải đã trần trụi từ khi nào chẳng rõ. Cả người như vừa bị ném ra khỏi một buổi lễ rửa tội điên cuồng, thảm hại đến không nỡ nhìn.
Cái gì mà kiểm sát trưởng nghiêm nghị, lạnh lùng, cấm dục?
Giờ phút này, trước mắt chỉ còn là một thanh niên ngơ ngác, bối rối, tay chân luống cuống—một “tiểu xử nam” không biết phải làm gì với cuộc đời vừa bị một con hồ ly tinh khuấy đảo cho tơi bời.