Phó Cẩn Ngôn vốn không giỏi trong việc ứng phó mối quan hệ nam nữ phức tạp, đối với sự nhiệt tình đột ngột của Trần Hiểu Ý chỉ thấy đau đầu, sắc mặt cứng đờ, lạnh nhạt từ chối: “Không cần em giúp...”

Chữ “giúp” còn chưa kịp buông ra hết, thì Tô Đát Kỷ bên cạnh đột ngột níu lấy tay áo anh, cả người như rúc vào trong lòng anh, giọng điệu mơ màng lại mang theo vẻ yêu kiều mềm mại: “A... giúp em với... nóng quá... mau giúp em hạ nhiệt...”

Phó Cẩn Ngôn: ...

Trần Hiểu Ý: ...

Hệ thống: ...

Trong khoảnh khắc xấu hổ lạ thường, Phó Cẩn Ngôn hoảng loạn tay run lên, lập tức dứt khoát... cúp máy.

Bên kia điện thoại, Trần Hiểu Ý sững người, cảm giác như vừa bị đổ một gáo nước lạnh lên đầu. Khó trách anh nói không cần giúp—chuyện thế này, cô giúp kiểu gì được?

Cô ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối om, hồi lâu không hoàn hồn, rồi như không tin nổi mà gọi lại lần nữa.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry...”

Giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên như thể đang giễu cợt sự tự cho là đúng của cô, khiến Trần Hiểu Ý chết lặng. Cô cứ thế ghì tai vào điện thoại, nghe mãi cho đến khi đầu dây bên kia vang lên từng tiếng “tút... tút...” kéo dài tuyệt vọng, như một lưỡi dao chậm rãi cứa vào trái tim cô.

Cuối cùng, nước mắt không nhịn được mà trào ra, cô bật khóc nức nở, tiếng khóc hòa lẫn với âm thanh ngột ngạt trong bao sương.

Từ năm cấp ba, cô đã thầm mến nam thần học bá ưu tú kia. Vì anh, cô cắn răng thi vào trường luật – ngành mà cô chẳng có chút yêu thích – chỉ mong được gần bên anh. Ngỡ rằng cuối cùng tình cảm cũng được đáp lại... nào ngờ lại bị một người phụ nữ từ đâu nhảy ra, đoạt mất tất cả?

Bao nỗ lực, bao hy vọng, mục tiêu suốt những năm tháng tuổi trẻ—chỉ trong một đêm, sụp đổ.

Trần Hiểu Ý quỵ ngã xuống nền nhà, ôm mặt khóc rống, chẳng màng hình tượng hay ai nhìn.

Cùng lúc đó, “tội đồ” vừa gây họa lớn—Tô Đát Kỷ—cũng bắt đầu lãnh hậu quả. Chất thuốc kia phát tác ngày càng dữ dội, khiến cô chóng mặt choáng váng, toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể nằm im trên vai người ta nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mãi đến khi xe dừng trước nhà, cô lại bắt đầu không an phận, mở mắt liền đòi ôm ôm hôn hôn nâng cao cao.

Phó Cẩn Ngôn dưới ánh mắt “đầy thương cảm và phẫn nộ” của bác tài xế – ánh mắt mang ý nghĩa sâu xa kiểu “thanh niên thời nay nhìn sáng sủa thế mà hóa ra là cầm thú” – chỉ biết cắn răng chịu trận, vội vàng ôm cô vào nhà như chạy trốn.

“Cạch!”

Cửa vừa khóa, cả người anh mới như trút được gánh nặng, thở phào một hơi dài. Đoạn đường này đúng thật là một cuộc tra tấn thần kinh.

Tuy Tô Đát Kỷ cả đường chỉ im lặng rúc trong lòng anh, không làm gì thêm, nhưng thân nhiệt nóng bỏng của cô cứ thi thoảng cọ lên người anh, cộng thêm hương thơm ngọt ngào không ngừng chui vào lỗ mũi, khiến anh tựa như đang thử lửa trong địa ngục—ý chí bị tra tấn đến sắp tan rã.

Nhưng vừa mới thở phào, còn chưa kịp khen mình giữ được lý trí, quay đầu nhìn lại... thì đã thấy Tô Đát Kỷ chẳng biết từ lúc nào đã nhanh nhảu... cởi sạch đồ anh!

“Khoan đã! Đừng làm bậy!” Phó Cẩn Ngôn vừa thấy tay cô chuẩn bị tháo luôn nút áo cuối cùng, máu mũi suýt chút nữa không kìm được trào ra, lập tức nhào lên ngăn cản.

Tô Đát Kỷ như cá gặp nước, càng được thế càng ôm chặt lấy anh, thân thể mềm mại ép sát như keo dính không rời.

Một người phụ nữ quyến rũ đã là sát thương cao, nhưng một người phụ nữ trần trụi quyến rũ lại càng là chí mạng.

Phó Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng thấm thía câu nói: “Thịt trắng nõn nà quả thật không phải để người ta nhìn lâu.” Da thịt của cô mịn màng như ngọc, trơn mướt như lụa, chỉ cần khẽ chạm vào là như bị dính keo, không buông ra nổi.

Anh sợ mình mạnh tay một chút sẽ để lại vết bầm trên da cô, chỉ dám dịu dàng đẩy nhẹ: “Đừng vậy... Em đang bệnh, phải nghỉ ngơi đã...”

Nhưng lực đạo ấy yếu đến mức như đang “từ chối mà vẫn chấp nhận”, lại càng giống đang chào đón hơn là kháng cự.

Tô Đát Kỷ thấy anh đỏ bừng từ mặt đến cổ, lại càng cố tình làm tới, môi khẽ kề bên tai anh, thổi ra từng hơi nóng ẩm ướt.

Trong miệng lại r*n rỉ đầy dụ hoặc khiến Phó Cẩn Ngôn cả người run rẩy, chân cũng muốn mềm nhũn.

Cô dán môi hôn dọc theo xương quai xanh của anh, để lại từng dấu hôn nóng bỏng. Từng luồng nhiệt như đốt cháy thần kinh anh, khiến từng lỗ chân lông đều như muốn nổ tung.

Lý trí đã rung chuyển.

Chỉ cần thêm một giây nữa thôi... anh sẽ hoàn toàn mất khống chế.

“BỐP!”

Một tiếng tát tay giòn tan vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play