Đến lúc này thì hệ thống rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao con hồ ly tinh kia lại ung dung nhàn tản, chẳng buồn chủ động tiếp cận nam chính – bởi vì người ta căn bản đâu cần chủ động, mỗi ngày đều có người tự tìm tới cửa!

Phó Cẩn Ngôn và nhóm điều tra đang sốt ruột muốn bắt cho được Vương Đại Phú, nhưng lại không lần ra được bất kỳ manh mối nào hữu dụng. Mà Tô Đát Kỷ, nàng cố tình "tạo điều kiện" để Phó Cẩn Ngôn thấy được đoạn tin nhắn Vương Đại Phú từng gửi cho mình, ép buộc bọn họ phải lần theo hướng đó mà đào sâu truy vết.

Chỉ cần Vương Đại Phú chưa bị bắt, thì nàng – người bị nghi là có liên hệ – chính là đầu mối sống duy nhất họ không thể rời mắt khỏi.

Mỗi ngày cứ quanh quẩn trước mặt nam chính, còn hiệu quả hơn nhiều so với chuyện chủ động bám theo người ta mà khiến người ta chán ghét. Chiêu này đúng là cao tay, quá mức tinh tế!

Không hổ là hồ ly tinh ngàn năm tu luyện, từng bước đều tính như thần!

Dĩ nhiên, lời khen ấy, hệ thống hắn có chết cũng không chịu nói ra thành tiếng, để nàng thêm đắc ý nữa thì đúng là mất mặt cả giới hệ thống.

Nghĩ thông rồi, hắn lại bỗng giật mình nhớ tới một chuyện khác. Mặt hệ thống tái mét, run rẩy mở giao diện dữ liệu ra kiểm tra, không khỏi hét lên:

【Ngươi biết rõ nam chính đang theo dõi, vậy vì sao không tranh thủ làm vài chuyện tăng độ hảo cảm, ngược lại còn cố tình tham gia mấy cái tiệc tùng bẩn thỉu kia, để hắn tận mắt nhìn thấy ngươi bị đám đàn ông động tay động chân?!】

Hắn chỉ vào thanh chỉ số hảo cảm, giọng run run:

【Âm ba mươi lăm rồi đó!! Chỉ cần xuống thêm mười điểm nữa là… xong phim!】

Tuy đây là lần đầu hắn đảm nhiệm vị trí hệ thống, nhưng cũng học qua không ít trường hợp thực tiễn từ các tiền bối. Chưa từng nghe có nữ phụ nào bị ghét đến âm điểm mà vẫn có thể nghịch thiên cải mệnh, hoàn thành nhiệm vụ! Mà nàng thì ngay từ đầu đã bị trừ thẳng một đống điểm thế này…

Xong rồi, đời này xong rồi!

Tô Đát Kỷ nghe hắn kêu rên, chỉ như gió thoảng bên tai, quay đầu rót thêm một ly rượu cho gã đầu trọc đang cười ha hả bên cạnh, nâng ly cười ngọt ngào, trong mắt là cả một vầng trăng hồ ly sáng rỡ.

Lại nghiêng đầu hỏi hệ thống: “Thôi đừng ồn, thay vì sốt ruột, giúp tôi nhìn thử bên cạnh nam chính còn ai không?”

Hệ thống tức đến đau gan, nhưng vẫn nhịn xuống, thò đầu kiểm tra. Một lát sau hắn lên tiếng, giọng không cam tâm:

【Hừm... nữ chính Trần Hiểu Ý đang ở cùng với hắn, một mình.】

Hắn giải thích thêm, trong giọng nói không giấu nổi chua xót:

【Phó Cẩn Ngôn và đồng nghiệp vốn đã cảnh giác, nhưng theo dõi mấy ngày thấy cô không có gì bất thường, lại đúng lúc hôm nay địa điểm tiệc rượu là ở một bãi biển lãng mạn, liền thuận nước đẩy thuyền để Trần Hiểu Ý đơn độc ở cùng hắn.】

【Cô nam quả nữ, cùng một căn phòng, củi khô lửa bốc, hồ ly như cô coi như xong đời rồi!】

Hệ thống gấp đến mức nhảy dựng cả lên.

Thế nhưng Tô Đát Kỷ lại chỉ cong môi cười, một nụ cười mê hoặc như ánh trăng xuyên qua rặng liễu, nhẹ nhàng nói: “Vậy càng tốt. Giúp tôi để ý, khi nào Trần Hiểu Ý đi toilet thì báo ngay cho tôi.”

Hệ thống nghi ngờ, nheo mắt lại hỏi:

【Cô định đi đánh người đấy à?】

Nhưng nàng chẳng buồn trả lời, quay đầu chuyên tâm ứng phó với một bàn sói đói đang chực chờ vồ lấy.

Hệ thống đành ngồi xổm cạnh radar quét người, ôm má mà than thở. Vốn tưởng phải chờ khá lâu, nào ngờ chưa đầy năm phút sau, từ phòng bao bên cạnh đã có động tĩnh – Trần Hiểu Ý mặt đỏ hồng, đứng dậy đi vào toilet.

【Ặc... miệng cô là từng khai quang à? Nữ chính thật sự đi nhà vệ sinh rồi!】

Hắn không nhịn được ngạc nhiên thốt lên.

Tô Đát Kỷ mỉm cười, đáy mắt ánh lên tia sáng lạnh như nước, giọng lười biếng cất lên: “Không phải ta đoán trúng, mà là vì nàng ta đang ở cùng người trong mộng, căng thẳng là chuyện đương nhiên. Người mà căng là khát, khát thì phải uống nước, uống nhiều tất phải đi vệ sinh. Đơn giản thôi.”

Huống hồ, nữ chính còn phải giữ hình tượng dịu dàng đoan trang, không thể tùy tiện rút phấn chỉnh trang ngay trước mặt nam thần, tất nhiên phải vào toilet chỉnh sửa lại dung nhan một chút – điều đó cũng nằm trong tính toán của nàng.

Thời cơ đã đến.

Tô Đát Kỷ khẽ nhấc tay, một viên thuốc tròn nhỏ bằng hạt đậu đã lăn vào ly rượu của mình. Chỉ thấy viên thuốc nhẹ nhàng sủi bọt, rồi tan biến không một vết tích. Không ai trên bàn phát hiện, trừ hệ thống.

【Cô vừa ném cái gì vào ly thế?!】 hắn cảnh giác hỏi.

Tô Đát Kỷ cười khẽ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, gương mặt hồ ly mê hoặc đến tận xương, cánh môi đỏ mọng khẽ mấp máy, phun ra hai chữ:

“Xuân dược.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play