Tô Đát Kỷ chỉ dịu dàng dụ dỗ cậu trai nhỏ trong thoáng chốc, rồi ung dung xoay người bước lên lầu.
Hệ thống thấy cô thản nhiên đắp mặt nạ, ngâm mình trong bồn tắm xa hoa, còn gọi đồ nướng giao tận nơi, liền không khỏi buông một câu phê phán, giọng mang đầy vẻ không nỡ:
【 Hồ ly lười biếng, đừng mới hưởng thụ được vài bữa mà đã say mê quá đỗi. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, vẫn sẽ bị xóa sổ đấy!】
“Thời hạn là bao lâu?” Cô chẳng buồn mở mắt, uể oải hỏi, vẻ kiêu kỳ lười biếng hệt như một con mèo vừa được vuốt lưng.
Hắn ngập ngừng, như muốn tránh né. Nhưng dưới ánh nhìn nửa giễu cợt nửa uy hiếp của cô, cuối cùng hệ thống đành phải khai thật:
【Là trước khi Phó Cẩn Ngôn yêu Trần Hiểu Ý.】
Tô Đát Kỷ: “...?”
“Phụt... ha ha ha ha...” Cô phá lên cười như vừa nghe được chuyện cười trăm năm có một, mặt nạ trên mặt cũng vì thế mà lệch đi một nửa, "Ngươi chắc không phải đang cố ý chọc ta cười đến rách mặt à?”
Hệ thống đỏ bừng cả mặt (nếu có gương mặt thật), giận dữ giậm chân:
【Ta rất nghiêm túc đó!】
Nhưng tiếc là câu nói này lại bị thốt ra bằng chất giọng non nớt của một đứa trẻ, khiến độ tin cậy giảm về âm.
Tô Đát Kỷ cười càng to hơn.
【Hừ!】 Hệ thống tức đến nghiến răng, liền đem toàn bộ tư liệu thế giới này hiện ra trước mắt cô, giọng không cam lòng:
【Nữ chính của vị diện này là Trần Hiểu Ý! Cô ta có hào quang nữ chính, còn cô– côchỉ là một vai phụ chưa được nửa chương thì bỏ mạng!】
Tô Đát Kỷ lau nước mắt vì cười, chẳng buồn đọc mớ văn vở yêu hận tình thù kia, mà lười nhác kéo thẳng đến đoạn kết của cái gọi là “kiểm sát mỹ nhân” này.
Nội tâm chẳng chút gợn sóng, ngược lại còn muốn tiếp tục cười nữa.
“Trần Hiểu Ý với Phó Cẩn Ngôn ngày ngày gần gũi, lâu ngày sinh tình sao?” Cô chớp mắt mị hoặc, “Tôi lại tin vào ‘ngày’ lâu sinh tình hơn.”
Hệ thống: … Ta là ai, ta đang ở đâu, vì sao không thể nhìn thẳng vào cái thành ngữ đó? Ta vẫn là trẻ con mà!!!
“Còn cái gì gọi là hào quang nữ chính?” Tô Đát Kỷ hừ khẽ, khẽ nghiêng mặt để lộ gương mặt rực rỡ như ánh bình minh trên tuyết, “Ánh sáng đom đóm há có thể tranh sáng với ánh trăng? Cứ chờ đấy mà xem tôi khiến cô ta chập chờn tắt lịm thế nào.”
Nếu câu này là người khác nói, hệ thống nhất định sẽ lăn ra cười nhạo. Nhưng một khi được thốt ra từ miệng hồ ly tinh này... thì hắn lại tin đến quá nửa.
#Ừm… trước tiên thắp nến cho nữ chính vậy#
Những ngày sau đó, Tô Đát Kỷ vẫn sống như chẳng có chuyện gì.
Ban ngày đi quay phim chụp ảnh như thường, ban đêm tham gia tiệc rượu, chẳng bữa nào vắng mặt. Gặp ai ăn đậu hũ, cô cũng không chút keo kiệt mà cười mỉm, khiến kẻ sàm sỡ càng thêm lóa mắt.
Tối nay, hệ thống trông thấy cô bị một gã hói đầu bụng phệ sờ đùi tới lần thứ tám, rốt cuộc không nhịn nổi nữa:
【 Hồ ly chết dẫm, mấy ngày nay đầu óc có phải uống rượu đến nhũn ra rồi không? Không đi câu dẫn nam chính điển trai cao ngạo, lại chạy tới chơi đùa cùng mấy tên đầu heo ruột già đầy não này làm gì?!】
Tô Đát Kỷ không chút biểu cảm gạt bàn tay béo ục ục kia ra, nở nụ cười nhẹ nhàng rót cho hắn ly rượu, rồi thản nhiên ném cho hệ thống một câu: “Cậu không nhìn xem nam chính giờ đang ở đâu à?”
Hệ thống nửa tin nửa ngờ mở giao diện thăm dò, chỉ liếc qua một cái liền sợ đến đứng tim:
【Nam chính… ở phòng bên cạnh?! Trùng hợp vậy luôn sao?!】
Nhưng chỉ đảo mắt nhìn kỹ lịch trình mấy ngày qua, hắn lập tức cảm thấy có gì đó không ổn:
【Lạ thật, sao cứ hễ cô xuất hiện ở đâu, nam chính và nữ chính cũng đều xuất hiện cùng lúc?!】
Một khắc sau, hệ thống như bị sét đánh, giật mình vỗ bàn:
【Bọn họ theo dõi cô!】
Tô Đát Kỷ lại chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào. Cô liếc hắn một cái, khóe môi khẽ nhếch như đã sớm biết mọi sự:
“Ngay cả Vương Đại Phú còn muốn đến tìm tôi, sao bọn họ có thể bỏ qua con mồi béo bở này chứ?”
【Nhưng... nhưng tin nhắn kia không phải chính cô...】 Hệ thống đang nói giữa chừng, liền tự vả vào miệng mình.
Chết rồi! Tin nhắn đó... chính là cái bẫy liên hoàn do Tô Đát Kỷ giăng ra!