Trên đường trở về, nét mặt của Di Quản và Nhan Trường Quân đều không thoải mái. Nhan Trường Quân mấy lần muốn mở miệng nhưng lại do dự, không biết có nên mạo muội hỏi hay không.
"Ngẫu nhiên gặp thôi." Bạch thượng thần nhìn không nổi hai người cứ ấp a ấp úng, liền thuận miệng giải thích, giúp họ thoát khỏi thắc mắc.
Nhan Trường Quân và Di Quản đều thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ cũng phải, nếu hoàng thượng có việc thì chỉ cần ra lệnh cho người trong cung đến Hinh Vinh Viên truyền gọi, sao phải hạ mình ra ngoài cung?
Hoàng thượng xuất hiện ở miếu Nhân Duyên có lẽ chỉ là nhất thời hứng thú muốn hòa mình vào không khí nhộn nhịp của lễ Thất Tịch dân gian mà thôi.
"Hôm nay là do ta lơ là bổn phận khiến đại nhân kinh hãi." Nhan Trường Quân áy náy nói.
Bạch thượng thần đang ngắm nghía thanh kiếm của hắn, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Đem một Vệ úy khanh như người cùng đi chơi vốn chỉ là để giải trí, đừng suy nghĩ lung tung."
"Huống hồ ta là người luyện võ, dù có bị thương cũng không yếu đuối như các ngươi nghĩ. Nếu thật sự gặp nguy hiểm, ta vẫn có cách tự bảo vệ mình."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT