Trên trần nhà phía trên đầu Dương Kiệt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tràn đầy dấu ban đỏ, toàn bộ đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta sau đó nở một nụ cười ngoác tới mang tai.
“A!”Dương Kiệt sợ đến nỗi làm rơi thức ăn xuống đất sau đó lăn một vòng xuống cầu thang. Phù An An cũng phản ứng ngay lập tức, dùng hai bước chân nhảy xuống tầng tiếp theo tránh được sự tiếp đất của thứ đó.
Dương Kiệt sợ đến mềm nhũn chân, không ngờ ban ngày gặp phải thứ này, cả người mềm nhũn thành một bãi. Phù An An vươn tay nắm lấy cánh tay của cậu ta kéo một cái, kéo cậu ta từ trong cầu thang tầng bốn đi vào hành lang của bệnh viện. Lúc này bên trong tối đen như mực, không có người ở, chỉ còn lại âm thanh bước chân rõ ràng của hai người họ giống như đi tới một thời không (thời gian và không gian) khác.
Những thứ phía sau đuổi đến cửa ra vào thì biến mất. Phù An An dẫn theo Dương Kiệt nhìn ra cửa, bên trong cầu thang không có gì, nhưng khi cô vươn cổ ra, một cơn gió lạnh thổi qua đầu cô. Con đường này không thể đi được. Sau khi cẩn thận phán đoán, cô đưa tay về phía Dương Kiệt, “Đưa đèn pin cho tôi.”
Đường này không được thì đi đường khác. Có ba cầu thang trong tòa nhà dành cho bệnh nhân nội trú, một ở phía nam, một ở giữa và một ở phía bắc. Trong số đó, lối đi ở phía nam là gần nơi này nhất. Họ chỉ cần đi qua hành lang bên phải và rẽ phải. Vấn đề duy nhất là tầng thứ tư này không giống với tầng thứ tư lúc trước, không biết bên trong ẩn chứa nguy hiểm gì.
“Theo sát tôi.” Phù An An xoay người nói với Dương Kiệt.
Cậu ta gật gật đầu, đặc biệt tự nhiên lại khoác lên cánh tay của cô. Phù An An liếc mắt nhìn kiểu cái tay dành cho chị em khuê mật này thật sự nói không nên lời, ngay cả Trương Viện Viện cũng rất ít khi kéo cô như vậy. Thanh niên Dương Kiệt này thực sự có chút nương nương khang (đàn ông ẻo lả).
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT