“Không phải giỏ xách vào ở, mà dùng kim ốc tàng kiều.” Diệp Trường Phi tâm tình đặc biệt tốt nhìn cái biển báo đường lạc hậu ở bên ngoài, “Gửi địa chỉ cho tôi đi.”
Khi Phù An An tỉnh dậy, cô thấy mình đang trong một căn phòng xa lạ. Cũng không biết là tên ngu xuẩn nào lại trải cái giường này toàn bộ bằng ga giường màu trắng, thật sự rất dễ bị dơ. Kí ức bị bắt cóc ùa về, ồ, là tên ngốc Diệp Trường Phi.
Phù An An ngồi dậy, xuống giường đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy mắt cá chân có thứ gì đó. Cô nhìn xuống thấy một sợi dây xích to bằng vàng trên mắt cá chân của mình.
Vàng hả? Cô lôi kéo dây xích dùng sức kéo một cái. Sợi xích nặng đột ngột biến dạng, cô dùng răng cắn vào, nó liền mềm nhũn ra.
Thật cmn là vàng! Ai lại xỏ dây xích vàng vào chân? Ngu xuẩn.
Lại mắng Diệp Trường Phi, Phù An An cẩn thận đi theo hai đầu dây xích để kiểm tra, cố gắng tìm cách để mở khóa.
“Tỉnh rồi hả, tiểu Hoa muội muội.” Diệp Trường Phi dựa vào cửa nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt hoa đào như hồ ly hơi giương lên, “Hiện tại trải qua thế giới hai người chỉ có Diệp ca ca cùng với em, em có vui vẻ không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT