Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Phù An An ngạc nhiên khi biết tin này. Hồi lâu mới hoàn hồn, cô không khỏi xoa xoa mặt. “Ôi! cái này, cái này không phải là vĩnh viễn, phải không?”
“Không phải, ra trò chơi thì sẽ tốt!” Tô Sầm vội vàng nói.
“Cái gì? Nói to hơn.” Phù An An ghé tai lại gần để lắng nghe.
Việc sử dụng quá nhiều dị năng khiến cô không chỉ bị mù mà thính giác cũng giảm sút đến mức giống như một bà lão 60, 70 tuổi. Cho nên Tô Sầm phải nói to vào tai cô một lần nữa.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nghe rõ, trái tim của Phù An An đang nhắc lên cuối cũng cùng thả lại trong bụng. Chỉ cần không mù vĩnh viễn hoặc điếc vĩnh viễn, vậy thì dễ nói rồi.
Cô nói xong vươn tay mò mẫm đi tìm sô pha, vừa mới bị mù nên chưa thích ứng được với mọi thứ. Thấy vậy, Tô Sầm muốn vươn tay kéo cô lại, nhưng chiếc ghế sô pha bên cạnh đột nhiên chuyển động Phó Ý Chi đẩy ghế sofa tới dưới tay Phù An An với vẻ mặt vô cảm, sau đó ngồi bên cạnh cô một cách thờ ơ như thể không liên quan gì đến anh. Tô Sầm yên lặng rút tay về, cũng ngồi xuống bên kia.
“Anh Đại Cường, anh thấy đỡ hơn chưa?” Nhớ lại vết thương của Tô Sầm vì súng và bom trước đó, Phù An An lo lắng hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play