Đôi mắt của Phù An An gần như không thể nhìn rõ, cô chỉ có thể nhìn một bóng đen rời đi, để Chúc Ngự chạy thoát khỏi mí mắt của họ. Hiện tại cô rất đau đầu, con mắt đau, bả vai đau. Chỗ nào cũng khó chịu.
Một người loạng choạng ngồi trên mặt đất, dựa vào cảm giác mà đi về hướng của Tô Sầm. “Anh Đại Cường, nguy cơ đã qua, vừa rồi tôi rất lợi hại đó. Như thế nào, vẫn phải do em gái mang anh thông quan rồi.”
Cô không biết rằng mắt, mũi và tai của cô đều bê bết máu, toàn thân lấm lem bụi đất, vết thương cũng lấm tấm bụi đất. Nhìn so với Đại Cường ca còn thê thảm hơn rất nhiều.
Lúc này Tô Sầm nhìn cô, một người đàn ông to lớn sắp khóc, giọng nói khàn khàn khô khốc vang lên, “đúng đúng đúng, cô lợi hại nhất.”
Lúc này, Phù An An không những không thể nhìn rõ mà còn bị ù tai, không nghe thấy Tô Sầm nói gì, đợi một lúc, cô còn tưởng anh đã dựa trên đống đất ngất xỉu rồi.
Cô đang ngồi xổm trước gò đất, đôi mắt vô thần đảo xung quanh, cô đang tự nói chuyện với chính mình, “Năng lực hành động lần này của Phó baba có chút kém a, không tới kịp nữa thì chúng ta tự mình trở về vậy.”
“Ai, dừng lại có một chút mà lạnh quá, Đại Cường ca ca, anh có muốn mấy cái sưởi ấm bảo bảo không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT