“Phó gia, ngài nhẹ tay một chút.” Thấy bộ dạng của cô, Trương Viện Viện đau lòng vô cùng, nhìn chằm chằm vào động tác của anh.
Nghe vậy, Phó Ý Chi dừng tay lại nhìn dáng vẻ cau mày của Phù An An rồi tiếp tục động tác trên tay, “Phải làm sạch tất cả bùn đất bên trong vết thương của cô ấy.”
Vương Phàm nghe vậy, ở bên cạnh giải thích nói: “Vòng trò chơi này không có thuốc, nếu ngay từ đầu không sơ cứu về sau có thể bị nhiễm trùng còn đau hơn gấp trăm lần, thậm chí có nguy cơ tử vong.”
Phải biết rằng vào thời cổ đại khi y học chưa phát triển, khi hành quân trên chiến trường, hầu hết những người lính đó thực sự không chết ở trên chiến trường, mà là ở trong phòng bệnh. Đó là lý do tại sao Phó gia mạnh tay với vết thương của Phù Đội, bởi vì vòng trò chơi này không có cho thuốc chữa bệnh.
“Muốn không đau thì đừng để bản thân bị thương.” Phó Ý Chi lạnh lùng nói sau đó dùng băng vải nhẹ nhàng băng bó vết thương cho cô, thuận tay ôm cô lên, “Trước khi vết thương đóng vảy không được đi.”
Trong khoảng thời gian T2 sắp tới, bọn họ cũng không đi gây chuyện. Phó Ý Chi quyết định đi theo con đường bảo thủ, ôm cô bước đi nhanh chóng, hai người phía sau suýt chút nữa đã không theo kịp, như thể họ đang chạy maratông.
Trương Viện Viện chạm vào cái đầu hai phân tóc đã đỏ đầy mồ hôi của mình, không thể không dừng lại thở hổn hển hai lần, nhìn Phù An An được ôm trong vòng tay…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play