Xe cấp cứu đến muộn, nhưng Dụ Ninh không có ý định bước lên. Ba Dương liếc nhìn cô một cái, giọng điệu như có như không: "Đã vậy thì... nếu bọn họ chẳng xem con là người nhà, con làm như vậy cũng không đáng trách."
Nói xong, ông khẽ thở dài một hơi, trong mắt phảng phất một tia chua xót. "Đừng giận mẹ con quá..."
"Con không trách bất kỳ ai." – Dụ Ninh ngắt lời ông, ánh mắt thản nhiên như mặt hồ lặng gió. – "Con chỉ oán người đàn bà đã chết kia thôi."
Ông sững người: "Con còn sẵn lòng nói chuyện với ba sao?"
"Nếu là những đề tài bình thường, con đương nhiên không từ chối." – Cô mỉm cười, giọng nói nhẹ tênh như làn sương mỏng.
Tuy là cười, nhưng nụ cười ấy lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi. Ba Dương bỗng dưng sực nhớ, đã thật lâu rồi ông chưa nghe con bé gọi mình một tiếng "ba". Cảm giác nghẹn nơi ngực như nuốt phải ngụm nước đá, vừa đau vừa buốt. Ông há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể bật thành lời.
Chu Lan không dám đối diện, thật ra ông cũng thế. Giống như lời Dương An từng nói, tính cách cực đoan của Dụ Ninh hôm nay, chẳng phải đều do bọn họ bỏ rơi cô mà ra hay sao? Nếu như năm đó ông đủ dũng cảm đứng ra đối diện với sự thất bại trong hôn nhân và tình cảm với con gái, nếu ông không quá quan tâm cái gọi là "ổn định", liệu giờ đây mọi chuyện có thể khác đi không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play