Dụ Ninh vừa thay xong bộ quần áo mới, hai người đã chuyển sang bàn ăn. Trước mặt mỗi người là một miếng bánh ngọt to tổ bố.
“Cậu điều tra được gì rồi à?” Dụ Ninh vừa cắn một miếng đã lập tức nhăn mặt, buông nĩa, vị quá ngấy.
Thẩm Cưu thì bình thản ăn một miếng, còn hờ hững buông một câu: “Tôi làm đấy.”
Tuy mùi vị cũng chẳng phải đặc sắc gì, nhưng hình thức coi như tạm được. Vừa nghe Thẩm Cưu bảo là anh làm, Dụ Ninh liền nảy sinh nghi ngờ ngay: “Anh lần đầu làm mà ra cái bánh ăn được như này á?”
Thẩm Cưu cong môi cười khẽ: “Còn vẻ mặt của em thì chẳng giống kiểu đang ăn món ngon gì cho cam.”
“Nếu là anh làm thì đương nhiên ngon,” Dụ Ninh cầm nĩa xắn xắn miếng bánh, chia nhỏ nó thành cả đống vụn nhìn chẳng khác gì cám heo, “Chứ nếu là món ngọt của sư phụ tôi làm thì… thôi xong.”
“Nếu em ăn thử một miếng rồi mới nói, chắc tôi sẽ bảo đừng miễn cưỡng, rồi lấy món khác cho em. Nhưng mà em vừa mở miệng đã...” Thẩm Cưu chọc lấy một phần bánh còn tạm nguyên vẹn, đưa sát về phía miệng cô, “Ăn hết chỗ này đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play