Thấy cô quay đầu lại, Dụ Ninh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ánh mắt như phủ một tầng khói mờ: “Tiểu Lan, cậu thật sự tốt với tớ... nhưng tớ nhớ mình đã nói với cậu rồi, bức thư đó không phải do tớ viết. Chúng ta không phải bạn thân sao? Người ngoài có nghĩ thế nào cũng được, cậu lẽ ra phải tin tớ chứ.”
Nói xong, cô cúi đầu, vẻ mặt sa sút như thể đang chịu đựng một sự tổn thương không đáng có.
Lam Lan đứng lặng một lúc, nét mặt thoáng cứng lại. Cô không ngờ Dụ Ninh lại đột nhiên… thông minh như vậy. Vì bình thường, Dụ Ninh nói gì thì là thế đó, chẳng mấy khi phản ứng. Cô gần như đã quên rằng Dụ Ninh cũng là một sinh vật có đầu óc, có cảm xúc.
Biểu cảm trên gương mặt Lam Lan chợt thay đổi, hàng mày khẽ nhíu lại, đôi mắt rưng rưng, giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi nhé, Tiểu Ninh... Tớ chỉ muốn giúp cậu giải thích hiểu lầm thôi. Tớ không ngờ cậu lại không thích cách làm này.”
Nói xong, khóe mắt cô đỏ lên, nước mắt như chỉ chực trào ra bất cứ lúc nào, vẻ yếu đuối đáng thương khiến ai nhìn vào cũng phải mủi lòng.
“Thật vậy sao?” Dụ Ninh ngẩng đầu, khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến Lam Lan cảm thấy có gì đó là lạ, như thể đang che giấu một điều quái dị nào đó sau đôi mắt kia.
Lam Lan nhẹ nhàng gật đầu, bộ dáng nhỏ giọng đáng thương, như một con thỏ trắng bị dọa sợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play