Để tránh cho Cố Tỉ Vực thật sự đốt cháy đầu óc, cứ ngốc nghếch hì hì theo sau nàng như hai xâu nước mũi vắt ngang, Dụ Ninh cẩn thận tìm ít đá vụn, đem cửa động che bớt lại, rồi dẫm lên đám bùn lầy mềm nhão, lặng lẽ đi tìm dược thảo cho hắn.
Nhìn bùn đất bắn tung tóe đầy giày, nàng thật muốn tát cho bản thân một cái. Rõ ràng hận không thể khiến Cố Tỉ Vực chết sớm siêu sinh sớm, thế mà tới thời khắc mấu chốt lại không đành lòng bỏ mặc hắn, nghĩ đến bộ dáng sắp không sống nổi kia là vì nàng mà thành, liền chẳng xuống nổi quyết tâm dứt khoát quay đầu đi.
Hơn nữa, tuy rằng kẻ kia hành xử có chút cực đoan, nhưng chí ít cũng là người thật tâm thật dạ thích nàng. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai thích nàng đến mức như vậy. Vốn tưởng cảm giác được người khác thích là chuyện tốt đẹp biết bao, ai ngờ lần đầu tiên lại là kẻ biến thái thế này, nàng đúng là xui tận mạng, chỉ muốn khóc cho đỡ tức.
Nàng vừa đi vừa mắng, miệng lẩm bẩm như tụng chú, bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng: nàng đại khái còn nhớ chút dược thảo có thể giúp cầm máu, thúc đẩy vết thương khép miệng, nhưng nếu nói đến dược trị sốt, nàng lại hoàn toàn không có chút khái niệm nào cả.
Cái gì cũng chưa chuẩn bị, liền cắm đầu đi dẫm bùn, nghĩ đến đây nàng càng thấy mình đích thật là —— ngốc không ai sánh bằng.
Sau một hồi lượn lờ, nàng cũng không tìm được cây sinh khương nào như mong đợi, cuối cùng ngược lại bắt được một con gà rừng. Gừng thì chẳng thấy, chỉ có mỗi con gà này coi như chút thu hoạch.
Khi trở về bên cửa động, nàng xử lý xong con gà, xé thịt đút cho Cố Tỉ Vực một ít, thấy hắn chẳng nuốt nổi, đành tự mình ăn tạm hai cái đùi và cánh, còn lại thì để trong ngọc trụy, đợi hắn tỉnh lại rồi ăn sau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play