Dụ Ninh vừa dứt lời, không gian giữa hai người bỗng trầm lặng đến đáng sợ. Tĩnh đến mức chính cô cũng bắt đầu cho rằng Cố Khởi thật sự bị mấy câu nói hoang đường của cô thuyết phục rồi. Mà khi cô thử thăm dò kéo tay anh ra, lại bắt gặp ánh mắt kia – Cố Khởi ngẩng đầu, nhìn cô cười rất nhẹ.
“Không cần đâu.”
Vừa dứt lời, anh nâng tay cô lên, mân mê đầu ngón tay, thong thả thưởng thức. “Cảm giác này… rất dễ chịu.”
Cố Khởi dùng lực nhẹ đến mức chỉ như lướt qua, nhưng chính sự dịu dàng ấy lại khiến cả người Dụ Ninh như bị dòng điện chạy qua – một cơn tê dại nhè nhẹ từ đầu ngón tay lan khắp thân thể, khiến cô không kiềm được mà khẽ rùng mình.
Dụ Ninh cố rút tay về, nhưng lực giữ của Cố Khởi tuy không mạnh, lại như đinh đóng cột – không hề lay chuyển.
“Cậu cứ như vậy mà chịu thua sao? Trước nguy cơ bị nhân cách khác xé nát, phân liệt ra?”
Dù biết mấy lời khích tướng chẳng mấy hiệu quả, nhưng nhìn bộ dáng anh như đang chiêm ngưỡng một món báu vật, cứ thế ngắm tay cô không chớp mắt, Dụ Ninh lại không nhịn được mà lảm nhảm thêm vài câu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT