Từ lần tiểu thư Dụ tức giận khi trước, công tử Sở tựa hồ như bị đánh động, ngày về đêm đi đều chậm trễ hơn thường lệ, thần sắc nơi mi lại càng ngày càng âm trầm, cứ như lòng dạ có thứ gì nghẹn mãi không tan.
Chẳng rõ là tâm lý nghĩ ngợi ra sao, nhưng mỗi lần trở về, công tử đều từ trong áo lấy ra một đống lớn hương túi cùng khăn tay thêu chỉ ngũ sắc, trịnh trọng đặt trước mặt tiểu thư, như muốn chứng tỏ bản thân vừa làm xong chuyện tốt, mong người khác tán thưởng.
Dụ cô nương cũng đoán ra ít nhiều, e là công tử làm việc thiện ở ngoài, nên chi được không ít nữ tử mến mộ. Song chẳng hiểu sao, hắn lại lấy việc này mà sinh lòng ức chế, đã vậy còn tìm đến thân ảnh mờ mịt như sương của tiểu thư mà muốn động thủ động cước, tựa như chỉ có thế mới tiêu tan oán khí trong lòng.
Chỉ là vì hôm đó tiểu thư thật sự nổi giận, nên công tử cũng chưa dám quá tay. Dụ cô nương dù sao vẫn còn cần nhờ cậy hắn, cũng đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nào ngờ đạo lý xưa đã dạy: kẻ điên cuồng vốn chẳng vì sự nhún nhường của người khác mà biết dừng bước, một khi được một tấc rồi lại muốn tiến một thước.
Đêm ấy, canh ba đã sang mà công tử vẫn chưa ngủ. Thân ảnh trong suốt của tiểu thư Dụ hiện nơi thư phòng, vừa vặn thấy Sở công tử đang rời giường, tay cầm một quả anh đào đỏ mọng nơi bàn.
Tiểu thư chẳng đoán được dụng ý của hắn là gì, nhưng linh cảm mách bảo hẳn chẳng phải chuyện tốt lành.
“Hôm nay lại làm chuyện thiện gì?” – Dụ cô nương theo thói quen mỗi ngày lên tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT