Dụ Ninh nghiêng đầu, đợi hồi lâu vẫn chẳng nghe động tĩnh gì, trong lòng âm thầm đoán: có khi nào là chính mình cảm thấy thời gian trôi quá chậm, một khắc dài bằng cả canh giờ, thực chất chỉ mới qua vài giây?
Cắn môi nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng nàng vẫn là không chịu nổi, bên người người kia vẫn chẳng hề có động tĩnh gì, đành lên tiếng dò hỏi: “Thiếu gia, thân thể có phải là khó chịu chăng?”
Sở Cẩn cúi đầu liếc mắt nhìn một chút vật gì đó đang lộ ra, gương mặt trắng nhợt không chút cảm xúc, chỉ thản nhiên nói hai chữ: “Ra ngoài.”
Hai chữ ấy... ngài lẽ ra nên nói trước khi ta ra tay mới phải! Dụ Ninh giận đến nghiến răng, chỉ hận không thể đem vị bệnh thần kinh trước mắt này đánh cho tan tác. Vật kia nàng đã sờ tới sờ lui, giờ lại bị đuổi ra ngoài, chẳng phải quá oan uổng rồi sao?
“Thiếu gia chê nô tỳ hầu hạ không chu đáo ư?” – Dụ Ninh vừa giận vừa uất, cố nén cảm xúc mà cất giọng đầy ẩn nhẫn.
“Ra không được.” – Sở Cẩn nhàn nhạt nói, thần sắc vẫn như cũ, không một gợn sóng.
Lúc nãy đỡ hắn đứng dậy, Dụ Ninh đã phát hiện vật kia hình như chẳng mềm như tưởng tượng, ban đầu còn tưởng hắn cần đi tiểu, nhưng xem ra... rõ ràng là sinh ra phản ứng sinh lý nào đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play