Đoạn Âm Hạc bước vào phòng nhạc sư giữa đường trung tâm, vén vạt áo chậm rãi ngồi xuống. Đang lúc đó, tiểu đồng mang theo cây đàn bát huyền bên người vội vàng chạy đến, đưa cây đàn cho Đoạn Âm Hạc và nói: "Chân nhân ban cho cây cầm này, tên là Bích Sơn Mộ."
Phía dưới nghe thấy mọi người đều reo lên kinh ngạc. Bởi vì Bích Sơn Mộ là cây đàn danh tiếng đứng đầu, tiếng đàn mát lành, vang xa như gió mát trong sương. Minh Lãng – người mang cây đàn này – đã tốn rất nhiều công sức mới được cầm nó, bình thường không bao giờ biểu diễn trước mặt mọi người.
Hôm nay lại lấy ra biểu diễn một bài là để cho lô đỉnh đỉnh cao sao?
Đoạn Âm Hạc nhìn cây đàn cổ toàn thân màu xanh tươi của Minh Lãng, có chút do dự, đặt ngón tay lên dây đàn. Y nhẹ nhàng gảy bát huyền, phát hiện dây đàn rõ ràng rung nhẹ, nhưng không hề phát ra tiếng.
Đoạn Âm Hạc nhăn mặt, thu tay lại, nhìn thấy lòng bàn tay mình có vết máu chảy ra.
Trong phòng, Minh Lãng chậm rãi rót thêm một chén trà linh hồn cho mình. Tiểu đồng nhìn thấy khó hiểu hỏi: "Chân nhân, sao lại gảy cây đàn không phát ra tiếng, đó là cây cầm Bích Sơn Mộ mà?"
Minh Lãng cười nói: "Ta phải đến Bích Sơn Mộ sau này chưa từng nghe hắn tấu đàn vang lên, vì cây đàn này không dựa vào linh lực bát huyền, nó chỉ thích mạch máu người, đàn tấu đều cần máu tươi nhuộm đỏ thân đàn, giống như Bích Sơn lúc sắp tắt."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play