Đáp án
Đôi mắt Lục Tri Phỉ mang theo ý cười, thâm trầm như bầu trời đêm có ánh trăng nhợt nhạt. Yết hầu của Vu Dục Nhiên không kiềm được khẽ động một chút, sau đó lại vụng trộm cúi mắt xuống.
Cậu không lên tiếng, chỉ hơi cúi đầu, lặng lẽ nhìn bàn tay bị thương đang được Lục Tri Phỉ nắm lấy. Hốc mắt dần đỏ ửng.
Bình thường, Vu Dục Nhiên chắc hẳn sẽ nhân cơ hội mà quấn lấy Lục Tri Phỉ, đòi một nụ hôn, thậm chí là nhiều hơn. Nhưng hôm nay, cậu đã quá mệt mỏi, quá đau lòng để có thể làm điều đó. Nỗi khó chịu khiến cậu không dám nhìn thẳng vào mắt người kia.
Lục Tri Phỉ khẽ cười, như thể cảm thấy vẻ mặt hiện giờ của cậu rất thú vị, định nói gì đó để trêu chọc vài câu, nhưng lời ra đến đầu lưỡi lại bị nuốt trở lại.
Vì lúc này, năm ngón tay dài mảnh của cậu bị Vu Dục Nhiên bất ngờ nắm chặt lại. Vu Dục Nhiên bám vào cánh tay tái nhợt lộ ra khỏi ống tay áo của y, giống như một con mèo nhỏ mềm nhũn không xương, nhẹ nhàng dựa vào lòng ngực của Lục Tri Phỉ.
Lục Tri Phỉ theo bản năng mở rộng vòng tay, ôm lấy cậu thật chặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT