“Thuốc ư?”
Trì Nghiên Tây ngờ vực ngẩng đầu, nhưng cằm vẫn lười biếng gác lên đùi Úc Chấp, cậu giờ hơi mất sức, bàn tay đang vỗ nhẹ lên đầu cậu của Úc Chấp cũng thuận thế rời đi.
Anh tựa vào lưng ghế sô pha, từ góc này nhìn xuống, Trì Nghiên Tây càng giống một chú cún con.
Trì Nghiên Tây vẫn tin lời Úc Chấp. Lần đầu ngửi thấy mùi thuốc lá của anh, cậu đã cảm thấy nó khác hẳn với của người khác, chẳng hề cay nồng xộc vào mũi, ngược lại còn có vị thanh khổ thoang thoảng. Khi ấy cậu cũng cho là giống mùi thuốc, nhưng chẳng nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần cho rằng đây là thuốc lá của Tam Giác Châu, mùi vị có khác một chút cũng là thường tình.
Hơn nữa, Úc Chấp hút thuốc nhiều như vậy mà tay anh vẫn sạch sẽ, không hề bị ám vàng, trên người càng không có cái mùi dầu thuốc khét lẹt của những tay nghiện thuốc lá lâu năm, lúc nào cũng là mùi thanh khổ dễ chịu này.
Cậu chớp mắt: “Thuốc gì thế?”
Úc Chấp nhìn cậu, đôi môi mỏng mấp máy: “Xuân. Dược.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play