Chiếc đĩa bay màu vàng tuột khỏi tay, Đức Bảo phấn khích đuổi theo, chẳng mấy chốc đã oai phong lẫm liệt như một vị tướng quân thắng trận, hiên ngang ngoạm đĩa bay chạy về.
Thẩm Gia Nhất đứng bên cạnh, mặt mày ủ ê hâm mộ. Kể từ khi dạy cho Đức Bảo được cái ngón nghề này, anh Úc toàn chơi với cậu.
Haizz… người không bằng chó mà.
Đức Bảo ngoạm đĩa bay, ngoan ngoãn dừng lại trước mặt Úc Chấp. Anh rút chiếc đĩa ra khỏi miệng nó, Đức Bảo liền ngẩng cái đầu chó lên chờ đợi phần thưởng, cái đuôi vẫy tít muốn lên tận trời.
Úc Chấp ban ơn, đưa tay gãi cằm nó. Đối với loài chó là phải thế, nó ngoan thì thưởng, chẳng việc gì phải cố tình trừng phạt, bởi loài vật nhỏ bé cũng biết đau lòng.
Thẩm Gia Nhất cảm thấy cằm mình cũng ngưa ngứa. Nhìn cái vẻ khoan khoái của Đức Bảo mà thèm, cậu liếc sang bàn tay của Úc Chấp, mu bàn tay vẫn còn dán miếng băng gạc chống nước, vết thương ở nhà ăn lần trước vẫn chưa lành.
Ngón tay anh Úc rất dài, cái kiểu dài hơn cả tỉ lệ thông thường, đang linh hoạt gãi cằm Đức Bảo. Chậc chậc, một đôi tay thế này, làm gì hẳn cũng thuận tiện lắm đây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play