Cuối cùng, Diệu Diệu cũng được như ý nguyện, được ăn món mực nướng mà thèm đến chảy nước miếng. Mèo con muốn gì thì cuối cùng cũng đều đạt được!
Vì vừa đi vừa ăn không an toàn, Giang Nghiễn Từ dứt khoát tìm một chiếc ghế dài ven đường ngồi xuống, chờ đứa trẻ này ăn xong rồi mới đi tiếp.
Giang Nghiễn Từ cứ thế nhìn đứa trẻ ôm lấy con mực, ăn một cách chăm chú, vô cùng nghiêm túc.
Con mực này, anh chỉ bảo ông chủ dùng vỉ nướng làm chín thôi, không cho thêm bất kỳ gia vị nào. Ông chủ nói: “Không cho gia vị gì cả thì mực ăn sẽ nhạt lắm, không ngon đâu.”
Và bây giờ, nhìn con bé ăn một cách say sưa như vậy, Giang Nghiễn Từ nghĩ: chẳng phải là ăn rất ngon lành đó sao.
Trẻ con ăn rất chậm, khi Diệu Diệu đang ăn mực thì Giang Nghiễn Từ ngồi bên cạnh lấy điện thoại ra trả lời một số tin nhắn, xong rồi lại mở luận văn của sinh viên ra xem.
Ngoài công việc ở viện nghiên cứu, Giang Nghiễn Từ còn được trường cũ mời về làm giáo viên hướng dẫn cho một số sinh viên.
Ai cũng biết, luận văn của sinh viên đại học... gần như là người lớn viết văn mẫu tiểu học vậy. Tự biên tự diễn, viết xong rồi thì mặc kệ giáo viên hướng dẫn sống chết ra sao.
Ở viện cũng có mấy đồng nghiệp từng làm giáo viên hướng dẫn, mỗi lần nhắc đến luận văn của sinh viên là như kể truyện kinh dị, ba ngày ba đêm không hết chuyện.
Nào là “Một bát phân viền vàng”, nào là “ra ngoài đừng nói là tôi dạy”, nào là “luận văn này ở giới học thuật không đe dọa được tôi, nhưng ở giới giáo dục thì làm tôi mất mặt.”
“Ban đêm mất ngủ mở luận văn sinh viên ra đọc, đọc xong thì hoàn toàn không ngủ được nữa.”
“Có đứa còn đánh nhầm chữ ‘thầy giáo’ thành ‘con chuột’, tức đến mức tôi muốn gọi nó là sư phụ luôn.”
Nhưng Giang Nghiễn Từ thì lại cảm thấy không sao cả. Kiểu như người từng trải nhìn đàn em ngốc nghếch mà trong sáng, bất lực nhưng cũng thấy dễ thương. Dù sao thì, ai sinh ra cũng đâu biết viết luận văn liền đâu.
Khi đang khoanh tròn lỗi chính tả thứ hai mươi lăm trong bài luận, một vật vụt qua trước mắt anh. Giang Nghiễn Từ phản xạ nhanh né sang bên, nhìn kỹ thì anh thở dài.
Nhóc con này ăn hết nửa cây mực, còn sót lại một ít trên que gỗ. Con bé không ăn phần to bên dưới, lại ôm cây que gặm đầu que, cứ vung qua vung lại.
Không giống như đang ăn mực, mà giống như đang chơi hơn.
Mà anh thì suýt nữa bị cây que của con bé đâm chết.
Que này dài và mỏng, có đầu nhọn sắc bén. Nếu ngã rơi hay đâm vào đâu thì rất nguy hiểm.
Thế là đang lúc Diệu Diệu vừa ăn vừa chơi, đột nhiên không vung que được nữa. Giang Nghiễn Từ đã chộp lấy cây que, rồi “rắc rắc” bẻ gãy hai đầu gỗ lộ ra ngoài.
Ban đầu cầm một que dài trong tay, đối với một chú mèo con vừa mới học cách cầm đồ vung vẩy lên rất thú vị. Kết quả món đồ chơi chưa chơi được bao lâu thì đã bị bẻ gãy.
Nhìn que bị bẻ thành ba khúc, mèo con Diệu Diệu lộ vẻ mặt ngơ ngác, cây dài dài của bé đâu rồi?
May mà mèo con mau quên. Nói chính xác hơn là trí nhớ của chú mèo Diệu Diệu này không tốt lắm, nhanh chóng quên luôn cây que dài đó, lại tiếp tục nghiêm túc gặm mực. Không có que thì cô bé dùng hai tay ôm lấy con mực, chui đầu vào xúc tua mực mà ăn, ăn xong thì miệng mặt dính đầy dầu.
Miếng còn lại gặm không nổi nữa, mèo con Diệu Diệu cũng lười gặm tiếp, liền buông tay ném cái “phịch”... lên người Giang Nghiễn Từ.
“...”
May mà Giang Nghiễn Từ vẫn giữ được bình tĩnh. Anh nhặt con mực lên ném vào thùng rác bên cạnh, rồi lấy khăn giấy lau tay.
Nghiêng đầu nhìn đứa bé mặt mũi đầy dầu mỡ, Giang Nghiễn Từ trầm mặc.
Ông chủ bán mực nướng nói không bỏ gia vị nhưng sẽ cho chút dầu, nếu không mực sẽ dính vào chảo sắt, còn bảo là cho rất ít thôi.
Giang Nghiễn Từ nghĩ, cái này gọi là ít à.
Với nguyên tắc không chịu được bẩn, Giang Nghiễn Từ cầm khăn giấy định lau miệng và mặt cho đứa nhỏ. Vừa lau cô bé vừa lắc đầu trốn khắp nơi.
Mèo con không thích lau miệng, liếm tay là được rồi!
Nói xong Diệu Diệu vừa định cho tay vào miệng thì bị Giang Nghiễn Từ nhanh tay chụp lại.
Nhìn cô bé, sắc mặt Giang Nghiễn Từ phức tạp.
Đứa nhỏ này, nhìn thì sạch sẽ, sao thói quen vệ sinh lại tệ thế? Ăn không hết thì ném lung tung, ăn xong lại liếm tay.
Giang Nghiễn Từ giữ lấy tay Diệu Diệu mạnh tay lau sạch, rồi giữ chặt đầu bé con lại lau sạch miệng mới chịu buông ra.
Thậm chí anh còn thấy may mắn trong một thoáng, may mà không đưa khăn giấy cho cô bé tự lau, không chừng bé còn cho giấy vào miệng luôn ấy chứ.
Sau khi ăn xong một xiên mực, mèo con Diệu Diệu hoàn toàn thỏa mãn.
Giang Nghiễn Từ đứng dậy khỏi ghế dài phát hiện đứa nhỏ này đã yên ổn hơn nhiều, uể oải, có vẻ ăn no nên không muốn động đậy nữa.
Con bé ngẩng đầu, giơ tay đòi bế.
Trên đường đi, họ không gặp thêm sạp ăn nào nữa. Giang Nghiễn Từ cuối cùng cũng ôm đứa nhỏ đến được đồn công an.
***
Đồn công an đường Hồng Thành.
Vừa bước vào sảnh làm việc của đồn công an, Giang Nghiễn Từ ôm đứa trẻ đi thẳng đến trước mặt cảnh sát trực ban.
“Xin chào, đứa trẻ này có vẻ bị lạc.”
Nữ cảnh sát ngồi sau quầy tiếp tân nhìn Giang Nghiễn Từ cùng đứa trẻ anh đang bế một cái, rồi bắt đầu tiến hành theo quy trình.
“Anh gặp bé ở đâu vậy?”
Giang Nghiễn Từ trả lời: “Trong Viện nghiên cứu công nghệ sinh học Thâm Quang, theo lời bảo vệ ở đó thì đứa bé tự mình đi tới, không rõ cha mẹ cháu có phải là cư dân quanh khu vực đó không.”
“Cháu bé bị lạc bao lâu rồi?”
Giang Nghiễn Từ: “...Ít nhất cũng đã hơn nửa tiếng.”
Đáng lẽ chỉ mất hai phút đi đường, nhưng vì đứa trẻ đòi ăn mực nên mới bị kéo dài đến hơn nửa tiếng.
Không trách được các đồng nghiệp có con lúc nào cũng than không đủ thời gian, Giang Nghiễn Từ nghĩ, hiệu suất thấp như vậy thì làm sao mà đủ được chứ.
“Hơn nửa tiếng à?”
Nữ cảnh sát phụ trách ghi chép mở danh sách báo án buổi sáng hôm nay ra, di chuột lướt một vòng rồi nói: “Sáng nay vẫn chưa có ai báo án là con mình bị lạc.”
Nói rồi, cô nhìn sang đứa trẻ đang đứng cạnh Giang Nghiễn Từ, hỏi: “Bé con, con tên là gì?”
Chú mèo con tên Diệu Diệu đang ngồi trên tay Giang Nghiễn Từ, đôi mắt tròn xoe nhìn người lạ trước mặt.
Mèo con hiểu tiếng người, chỉ là không biết nói.
“Diệu Diệu.” Mèo con trả lời.
Đây cũng là một trong số ít từ mà Diệu Diệu biết nói.
Giang Nghiễn Từ nhìn cô bé thêm một cái.
“Meo meo.”
“Diệu Diệu.”
(2 chữ này trong tiếng trung đọc giống nhau, chỉ khác thanh điệu)
Chỉ cần gọi “meo meo”, chú mèo con Diệu Diệu sẽ tự động lạch bạch chạy ra, cái đuôi to đung đưa phía sau.
“Tên là Diệu Diệu à?”
Nữ cảnh sát lập tức chuyển sang giọng ngọt ngào chuyên dùng để nói chuyện với trẻ em: “Thật là một cái tên dễ thương.”
Cô lại tra tiếp hồ sơ báo lạc mất trẻ trong vài ngày gần đây ở thành phố B.Có tổng cộng hơn chục vụ nhưng không có đứa trẻ nào tên là “Diệu Diệu”.
“Hơn nữa những vụ báo mất này đều đã tìm được trong ngày.”
Lúc này, một cảnh sát trung niên bước tới nghe một lúc rồi nói: “Không chừng đây là trẻ em mất tích.”
“Trẻ em mất tích?”
Nữ cảnh sát ngạc nhiên nhìn thầy của mình, rồi lại nhìn Diệu Diệu.
Thông thường, trẻ em mất tích là những đứa trẻ bị lạc đã lâu. Cuối cùng hoặc là lang thang đầu đường xó chợ, hoặc là bị bắt cóc buôn bán. Sau khi vụ án được phá mới có thể được đưa trở về với cha mẹ ruột.
Nhưng đứa trẻ này nhìn là biết được nuôi dưỡng rất tốt, trắng trẻo bụ bẫm, gương mặt ngây thơ hồn nhiên, chẳng giống đứa trẻ bị thất lạc hay bị buôn bán chút nào.
“Lấy mẫu DNA của cháu bé, nhập vào hệ thống thử đối chiếu với dữ liệu cha mẹ xem sao.”
“Dạ được.”
...
Chẳng bao lâu sau, nữ cảnh sát mang đến một que bông dài.
“Nào, há miệng nào.”
“Diệu Diệu ngoan, há miệng nhé.”
“Nào, ‘A’ một cái nào.”
Dù nữ cảnh sát nói thế nào, Diệu Diệu vẫn không chịu há miệng, cũng không nói gì, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn cô.
Nữ cảnh sát có thể chắc chắn rằng đứa bé này hiểu những gì cô nói, nhưng lại cố tình phớt lờ, không hợp tác chút nào, hơi bướng bỉnh.
Giang Nghiễn Từ đứng bên không nhìn nổi nữa, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm cằm Diệu Diệu kéo xuống mở miệng cô bé ra.
Nữ cảnh sát: “...Cảm ơn anh.”
Cảm giác như cảnh tượng này hơi kỳ quái…
Giang Nghiễn Từ: “Không có gì.”
Nữ cảnh sát đưa que bông vào trong miệng Diệu Diệu, quét vài lần trong khoang miệng. Trong lúc đó, cô nhìn Diệu Diệu, phát hiện cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào mình.
Đôi mắt to tròn, khuôn mặt trắng hồng phúng phính, rõ ràng là vẻ ngoài vô tội, nhưng lại khiến người ta có cảm giác ánh mắt cô bé mang chút tinh quái.
Khi nữ cảnh sát vừa định rút que bông ra thì, quả nhiên Diệu Diệu đột nhiên ngậm miệng, cắn chặt lấy que bông.
Nữ cảnh sát nhất thời không biết nói gì.
“… Răng chắc đấy bé yêu?”
Trong đồn công an có kênh xét nghiệm DNA khẩn cấp, nhưng cũng vẫn cần chút thời gian.
Chớp mắt lại thêm một tiếng đồng hồ trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Giang Nghiễn Từ và Diệu Diệu, một lớn một nhỏ, ngồi im lặng xem cảnh sát và nghi phạm đi qua đi lại trong đồn.
Thế gian muôn hình vạn trạng, chỉ trong chốc lát, Giang Nghiễn Từ đã thấy năm người đánh nhau, hai người thất tình nhảy sông tự tử được vớt lên. Có người cãi nhau với chó rồi báo công an bắt chó, còn có người uống say chạy ra đường khỏa thân, lúc bị đưa về đồn thì đang mặc áo mưa ai đó tốt bụng tặng cho.
Chiếc áo mưa xanh lấp lánh thu hút ánh nhìn của Diệu Diệu. Không biết từ lúc nào cô bé đã tự nhảy xuống ghế, định kéo tay áo chiếc áo mưa đó. May mà Giang Nghiễn Từ nhanh tay bế cô bé lại, nếu không thì mảnh vải che thân cuối cùng kia đã bị cô bé giật mất rồi…
Lại có người hét, có người chửi, có người khóc lóc, người và chó cùng kêu, cảnh tượng rối như canh hẹ. Những hình ảnh này hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của vị tiến sĩ Giang chỉ quen làm việc với thí nghiệm, luận văn và dữ liệu.
Đột nhiên, anh thấy có sức nặng đề trên cổ tay mình. Giang Nghiễn Từ cúi đầu nhìn, một cái đầu nhỏ đang tựa vào cánh tay anh.
Sau một buổi sáng bận rộn, đứa bé đã ngủ thiếp đi.
Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài, ngủ ngáy khò khò, cơ thể như không có xương. Cô bé tựa lên tay anh, ngửa đầu, há miệng, chân tay dang rộng ra bốn phía.
“…”
Giang Nghiễn Từ lại càng khẳng định thêm, thói quen sinh hoạt của nhóc con này thật chẳng ra sao cả.
Cô bé ngủ đến mức sắp lăn khỏi ghế, một bàn tay to đưa ra đỡ lấy đầu bé. Giang Nghiễn Từ bế cô bé lên một chút, cô bé liền thuận thế chui vào trong cánh tay anh.
Hiện tại là tháng Năm, mặc dù thời tiết bắt đầu ấm lên, nhưng gió lùa trong sảnh tiếp dân của đồn cảnh sát vẫn có chút lành lạnh.
Nghĩ một lúc, Giang Nghiễn Từ chặn một cảnh sát đi ngang qua, nói: "Xin chào, trong đồn có phòng nào yên tĩnh không? Đứa bé này ngủ mất rồi."
Cảnh sát tìm một văn phòng trống không có người, nói: "Anh cứ cho bé ngủ ở đây đi."
"Vâng, cảm ơn anh."
Anh tìm một chiếc ghế sofa lớn hơn, đặt đứa bé lên đó, đắp một chiếc chăn mỏng cho cô. Giang Nghiễn Từ đưa tay nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ trưa, anh cũng chuẩn bị rời đi.
Vừa nãy cảnh sát nói, sau khi lấy mẫu DNA của bé gái này, đã gửi đến cơ sở dữ liệu gene cách đây một tiếng, kết quả sẽ có sớm. Khi có kết quả, họ sẽ lập tức liên hệ với ba mẹ ruột của bé.
Trước khi đi, Giang Nghiễn Từ lấy gói khăn ướt còn lại ra, để cạnh bé Diệu Diệu. Đồn cảnh sát người đến người đi. Bé lại không có thói quen giữ vệ sinh, nếu không có người trông, không chừng sẽ sờ đông sờ tây rồi lại cho tay vào miệng.
Nói một câu với cảnh sát trực ban xong, Giang Nghiễn Từ chuẩn bị rời khỏi sảnh đồn cảnh sát. Một cơn gió thổi qua, anh ngửi thấy mùi thì là và mực nướng dính trên người mình. Là bị ám mùi do lúc nãy đứng ở quầy mực nướng, với cả bé con kia còn ném cả xiên mực chưa ăn xong vào người anh...
Giang Nghiễn Từ nghĩ, về nhà phải tắm cái đã.
Vừa bước ra khỏi cửa sảnh, điện thoại rung lên. Anh cầm lên nhìn, lông mày lập tức nhíu lại, cảm thấy kỳ lạ.
Anh bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nữ quen thuộc, anh vừa mới gặp người này.
"Xin chào, cho hỏi có phải anh Giang Nghiễn Từ không?"
Giang Nghiễn Từ: "Tôi đây."
"Đây là đồn cảnh sát đường Hồng Thành, con anh bị lạc rồi..."
Đầu bên kia còn nói thêm gì đó, nhưng Giang Nghiễn Từ đã không nghe rõ nữa. Anh không thể tin nổi nhìn điện thoại, lại quay đầu nhìn tấm biển tên đồn cảnh sát.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy bối rối.
Vì… anh còn chưa bước khỏi cửa đồn cảnh sát…
Hơn nữa… anh nào có con!