Thẩm Hạm cảm nhận được hơi ấm và hơi thở quen thuộc từ phía sau, sự phòng bị và sắc nhọn như một con nhím quanh người nàng dần dần tan biến, nhưng chưa hoàn toàn mất đi.
— Nàng là Hoàng hậu, Hoàng hậu nên hiền lương thục đức, nên thấu hiểu ý của Hoàng thượng, lời nói việc làm nên có chừng mực.
Hoàng thượng đã xin lỗi nàng, lại bao dung nàng như vậy, thân là Hoàng hậu, nàng lẽ ra nên lập tức tỏ vẻ rộng lượng, rằng nàng không hề đau lòng, rằng nàng có thể thấu hiểu mọi hành động của hắn và không hề oán hận gì hắn cả.
— Thế nhưng nàng không muốn làm như vậy.
Thẩm Hạm mở to mắt, nhìn chằm chằm hoa văn trên chiếc chăn gấm, nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ bật ra một chữ: “Vâng.” Nàng vẫn rất đau lòng, đương nhiên là đau lòng.
Mặc dù Thẩm Hạm rất tỉnh táo, cũng có thể lý giải lập trường, khó khăn, suy nghĩ và cách làm của Huyền Diệp khi hắn là Hoàng đế, nàng cũng không phải chịu bất cứ tổn thương thực tế nào sau khi tự bảo vệ mình, nhưng đau lòng thì vẫn là đau lòng.
Nỗi đau lòng sẽ không biến mất chỉ vì sự thấu hiểu hay lý lẽ, cũng sẽ không yếu đi vì sự kiên cường và tỉnh táo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play