Dận Nhưng thản nhiên nói, ngữ khí như chỉ đang chuyện trò việc trong nhà: "Thật ra thì Hoàng ngạch nương không cần lo lắng. Con đã nghe nói, lần này Tứ đệ làm việc rất tốt, nghĩ rằng sau khi thu hoạch xong sẽ sớm về thôi. Người cứ yên tâm, đợi Tứ đệ về, con nhất định sẽ dâng sớ đầu tiên để xin ban thưởng công lao cho đệ ấy, tuyệt đối sẽ không để Tứ đệ phải về tay không."
Trong lòng Thẩm Hạm hơi sững sờ. Huyền Diệp chưa từng kể cho nàng chuyện này, vậy Thái tử biết từ đâu?
Hơn nữa, Dận Chân và Dận Chỉ cùng đi Sơn Đông, vì sao chỉ nhắc Dận Chân mà không nhắc đến Dận Chỉ...
Huống hồ, cho dù họ thật sự lập công, cũng đã có triều đình và Hoàng thượng ban thưởng, cớ gì lại cần đến Thái tử ra mặt?
Chẳng lẽ... Thái tử muốn nói cho nàng biết rằng, giờ đây hắn đã đủ lông đủ cánh, người a dua xu nịnh rất nhiều, không còn coi Dận Chân và Dận Chỉ ra gì?
Hay là... Thái tử muốn ám chỉ Huyền Diệp rằng, hắn chỉ mới tham chính mấy tháng mà đã có thể gây ảnh hưởng tới triều đình, uy vọng rất cao...
Trong lòng Thẩm Hạm nhanh chóng xuất hiện vài ý nghĩ, nhưng không thể hoàn toàn xác định. Thế nên, trên mặt nàng chỉ cười thản nhiên, không tiếp lời nói đầy vẻ thị uy của Thái tử, ngược lại nhàn nhạt nói: "Dận Chân là phận làm hài tử, giúp đỡ a mã ra ngoài làm việc là bổn phận phải làm, không có gì gọi là công lao. Huống hồ, lần này là việc vặt vãnh. Dận Chân còn nhỏ, tính tình lại thẳng thắn. Dận Chỉ đã là huynh trưởng, lại có nhẫn nại. Ta thấy, lần này nếu có chút công lao, có lẽ cũng nhờ vào Dận Chỉ. So với các huynh trưởng, Dận Chân giờ vẫn còn non lắm, vẫn nên bình tâm rèn luyện thêm vài năm nữa rồi hãy nói."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play