Thẩm Hạm đã nhìn ra, Dận Chân đây là nhận được công khoá từ Huyền Diệp, nhất thời nhiệt huyết dâng trào, chưa suy nghĩ kỹ càng đã vội vàng đến xin phép.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu: “Dận Chân, không phải ngạch nương ngăn cản con làm việc đứng đắn, ta cũng rất ủng hộ con ra ngoài để thấy được trăm thái nhân sinh, làm chút việc thực tế. Nhưng con bây giờ không còn là một đứa trẻ, khi suy xét mọi việc không thể chỉ dựa vào nhiệt huyết nhất thời, mà phải nhìn đến mọi mặt của vấn đề. Cải trang vi hành, cho dù con an toàn đến được địa phương, nhưng không lộ ra thân phận, làm sao con có thể điều tra các loại hồ sơ, văn hiến của nha môn địa phương? Hơn nữa, một thôn là một thế giới, phần lớn dân làng đều bài xích người lạ, một gương mặt xa lạ như con, lấy lý do gì mà chạy đến hai đầu bờ ruộng của người ta đi lại?”
Không bị họ coi là kẻ xấu mà đánh đuổi đã là tốt rồi.
Dận Chân bị ngạch nương hỏi đến á khẩu không trả lời được, trên mặt lộ ra vài phần bối rối: “… Con, con chưa nghĩ nhiều đến vậy.”
Thẩm Hạm nói thẳng: “Vậy con hãy trở về mà suy nghĩ kỹ, nghĩ kỹ rồi hãy đến. Nếu con muốn xin phép ra ngoài, thì phải đưa ra được một kế hoạch vẹn toàn có thể thuyết phục được ta cho con đi, để ta biết con đã tính toán kỹ càng mọi tình huống có thể gặp phải, sẽ không xảy ra bất trắc. Nếu không, cho dù ngạch nương mềm lòng đồng ý với con, a mã con có thể đồng ý sao?”
Thẩm Hạm thường áp dụng phương pháp giáo dục khuyến khích đối với các con, rất ít khi thẳng thừng không nể mặt, phản bác ý kiến của chúng.
Nhưng từ lần nghe Dận Chân nói chuyện với Huyền Diệp, Thẩm Hạm đã nhận ra cách nói chuyện và làm việc của Dận Chân có chút quá “lý tưởng hóa”, đặc biệt là có vẻ chắc chắn quá sớm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT