Khi Tống Phù dẫn Từ Dã đi tìm mẹ một lần nữa quay lại phòng khách dưới lầu, liền thấy hai người lớn đang lau nước mắt nhìn nhau đầy xúc động.

“Mẹ ơi, mẹ sao vậy?” Từ Dã lo lắng nhào vào lòng mẹ mình, giơ khăn giấy lên cố lau đi những giọt nước mắt khiến người ta bất an kia.

Người phụ nữ nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng đáp:
“Mẹ lâu lắm không gặp bạn cũ, vì quá vui nên mới như vậy. Tiểu Dã chơi với Phù Phù có vui không? Con có thích bạn mới không?”

Từ Dã trước tiên liếc mắt nhìn sang Tống Phù ở bên cạnh, không trả lời ngay mà lại ghé vào tai mẹ mình, thì thầm đáp án.

Người phụ nữ vừa nghe xong, liền bật cười:
“Ồ, Tiểu Dã thấy Phù Phù đáng yêu như tiểu công chúa đấy ~”

Cậu bé không ngờ mẹ mình lại vạch trần mình như vậy, lập tức đỏ mặt, úp mặt vào lòng mẹ, nhỏ giọng mà bực bội:
“Không được cười con!”

Tống Phù thấy cậu nhóc bị trêu đến đỏ cả tai, không nhịn được bật cười.

Nam chính (sau này) nói có thể là vì trên đầu cô đội vương miện nhỏ? Trong ký ức, cha mẹ của nữ phụ rất yêu thương đứa con gái duy nhất này, từ ăn mặc đến ở và đi lại, đều cho những thứ tốt nhất trong khả năng. Mỗi ngày thay đủ kiểu trang phục, riêng váy nhỏ thôi cũng có một phòng riêng để cất giữ.

Điểm này hoàn toàn ngược lại với cha mẹ ở thế giới gốc của Tống Phù.

Ánh mắt Tống Phù vừa sáng lên đã hơi tối lại. Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô mới nhớ ra một việc rất quan trọng và hỏi hệ thống:
‘Vậy nữ phụ ban đầu đâu rồi?’

Khi chơi cùng Từ Dã vừa nãy, cô đã tranh thủ nhìn vào gương và xác nhận đó đúng là khuôn mặt của mình, thậm chí nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cũng giống hệt.

[Không tồn tại.]

Hệ thống tận tâm giải đáp:
[Thế giới nhiệm vụ là thế giới chân thực ở kiếp trước. Quá trình ký chủ tiến vào và thực hiện nhiệm vụ tương đương với giai đoạn thử nghiệm. Trong thế giới nhiệm vụ này, tất cả mọi thứ đều được thiết lập cố định sẵn. Chỉ khi ký chủ đến thì thời gian mới bắt đầu trôi, và các nhân vật cũng hành động dựa trên logic được lập trình.]

[Nói cách khác, thế giới này chỉ được chính thức "thiết kế" kể từ lúc ký chủ xuất hiện.]

Tống Phù đại khái đã hiểu, cảm giác giống như đang chơi một trò chơi có cốt truyện cố định.

“Mấy hôm nay Phù Phù nhà chúng ta sao cứ ngẩn người vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?” Mẹ Tống sờ trán con gái, lo lắng hỏi. “Chiều nay còn học piano được không?”

Tống Phù lắc đầu trước để trả lời câu hỏi đầu tiên, sau đó lại gật đầu:
“Con học được, mẹ ơi.”

“Mới bé thế này mà đã bắt đầu học piano rồi sao?” Mẹ Từ Dã kinh ngạc, “Sớm quá rồi, còn chưa ngồi yên được kia mà?”

Mẹ Tống không đồng tình, lắc đầu nói:
“Thế này chưa phải sớm đâu, có bé ba tuổi đã đánh được cả bản nhạc hoàn chỉnh rồi đó. Cho con học thêm mấy thứ cũng tốt, không thể để thua ngay từ vạch xuất phát được.”
Bà xoa đầu con gái:
“Phù Phù nhà ta là đứa trẻ ưu tú nhất, đúng không?”

Tống Phù gật đầu như một cô bé trưởng thành:
“Đúng ạ!”

Mẹ Từ Dã định nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt cúi xuống nhìn cái đầu nhỏ trong lòng:
“Tớ chỉ mong con mình khỏe mạnh, vui vẻ, những thứ khác không cần cũng được.”

Sự khác biệt trong quan điểm nuôi dạy con của hai người mẹ là một trong những lý do khiến hai đứa trẻ sau này không còn thân thiết như ban đầu.

Về thiết lập nhân vật, hai người mẹ trở thành bạn là do hoàn cảnh gia đình tương tự, nghiêm túc, sống khép kín… nhưng tính cách lại trái ngược.
Mẹ Tống là người nghiêm khắc, mạnh mẽ, mong con gái mình thật xuất sắc để có thể làm được nhiều điều trong tương lai.
Còn mẹ Từ Dã thì hiền hòa, dễ tính, để con muốn làm gì thì làm, miễn không gây hại cho sức khỏe là được.

Buổi học piano của Tống Phù sẽ bắt đầu lúc ba giờ chiều.

Trước khi chương trình học chính thức bắt đầu, cô bé được yêu cầu giới thiệu bản thân trước các bạn mới, cô đơn giản tự giới thiệu với danh xưng “Tiểu Tinh Tinh”.

Trẻ con tầm năm, sáu tuổi đã bắt đầu có khái niệm về đẹp – xấu. Từ Dã cảm thấy cô bé này còn xinh hơn tất cả những bông hoa mà cậu từng thấy, như thể bước ra từ những cuốn sách tranh minh họa cổ tích.

Gương mặt trắng như tuyết, mỗi khi cười, đôi mắt và khóe môi cong lên tạo thành đường nét dịu dàng, mềm mại. Đôi mắt màu nâu nhạt khác với cậu, trong sáng như được rửa bằng nước sạch.

Khuyết điểm duy nhất… là cô coi cậu như đồ ngốc.

Khi bị yêu cầu phát biểu cảm nghĩ, Từ Dã ấp úng nói:
“Xấu…”

“Là bảo em nói bạn gái này chơi giỏi thế nào, không phải nói ngoại hình người ta.”

Thế là cậu nhóc bị gõ đầu.

Cậu che mặt bằng hai tay như chơi trò bịt tai trộm chuông, rồi lén nhìn Tống Phù qua kẽ ngón tay.

Tống Phù bắt gặp ánh mắt ấy, liền nở nụ cười rực rỡ đáp lại.

Từ Dã lập tức quay đầu đi chỗ khác, mặt đỏ lên.

Kể từ đó, gần như ngày nào Từ Dã cũng theo mẹ đến nhà Tống Phù. Khi mẹ Tống ở nhà, mọi người sẽ cùng nhau ngồi uống trà chiều đơn giản. Khi mẹ Tống bận công việc ra ngoài, mẹ Từ Dã sẽ một mình chăm hai đứa trẻ. Tuy nhiên, thời gian chơi không kéo dài được lâu, vì Tống Phù có rất nhiều chương trình học.

Ngoài việc luyện piano cố định, cô còn phải học nhận biết chữ, luyện tính toán, và học tiếng Anh cơ bản.

“Phù Phù không thấy mệt sao?” – Mẹ Từ Dã đầy thương xót hỏi.

Tống Phù ngừng viết bài tập đang làm, đáp:
“Cũng ổn ạ.”

So với chương trình học của những bạn nhỏ khác, điều khiến cô mệt hơn chính là việc phải luôn ngụy trang — phải viết chữ và hành xử sao cho giống một đứa trẻ thật sự.

“A di (dì), nếu dì mệt thì có thể đi nghỉ một lát.”

Người phụ nữ ấy thỉnh thoảng lộ ra vẻ hoảng hốt, rồi hơi thở dần yếu đi.

Mẹ Từ giấu bệnh, chỉ mỉm cười:
“Phù Phù còn chẳng mệt vì học, dì sao lại mệt được?”

Tống Phù liếc nhìn Từ Dã đang run run chân.

Từ Dã lập tức bỏ bộ xếp gỗ trong tay xuống, đôi mắt sáng rực:
“Muốn chơi với nhau không?”

“Chờ thêm một chút, ba phút nữa.” – Tống Phù nói, định hoàn thành nốt phần bài tập, theo tốc độ của một đứa trẻ thông minh.

Từ Dã “ừm” một tiếng, không chơi xếp gỗ nữa mà chỉ ngồi đợi với ánh mắt trông mong. Điều này khiến Tống Phù liên tưởng đến chú chó nhỏ cô từng nuôi, luôn chờ sẵn bên bàn ăn. Không giấu được nụ cười trên mặt.

[Ký chủ, năng lực thích nghi của cô thật sự khá tốt.] – hệ thống đột ngột lên tiếng.

Tống Phù không bị giật mình, nghiêm túc trả lời:
‘Những người khác cũng từng nói vậy.’

Khi vừa hết giờ, Tống Phù đặt bút xuống thì Từ Dã đã không chờ nổi nữa mà sáp lại gần, rủ cô ra sân chơi đu quay. Cậu còn nói không lâu nữa sẽ đến sinh nhật mình và mời Tống Phù nhất định phải tới.

Tống Phù đồng ý, rồi giống như người lớn xoa đầu cậu nhóc:
“Vậy nguyện vọng sinh nhật của cậu là gì?”

“Nói ra thì sẽ không linh.” – Từ Dã che miệng, không biết học câu đó từ đâu.

Bên cạnh, mẹ Từ Dã mồ hôi lạnh túa ra nhưng vẫn cố cười, khuyên nhủ:
“Nói ra đi con, mẹ mới có thể giúp con thực hiện được mà.”
(Có lẽ cũng là cơ hội cuối cùng…)

Từ Dã nhận ra trong ánh mắt mẹ có thoáng qua một nỗi đau:
“……Con, con chỉ mong mẹ không bị bệnh nữa, không phải vào viện nữa.”
Cậu cúi đầu, đếm ngón tay, nhỏ giọng nói ra điều ước.

Mẹ Từ đặt tay lên vai cậu, cố gắng nở nụ cười, nhưng trông còn khó coi hơn cả khi khóc:
“Mẹ khoẻ rồi, sẽ không phải vào viện nữa. Thế Tiểu Dã còn muốn món quà gì nào?”

Từ Dã sững người, rồi mừng rỡ nói:
“Thật sao? Mẹ sẽ không bị ốm nữa sao?”

Mẹ cậu gật đầu trước ánh mắt dò hỏi ấy:
“Tiểu Dã muốn quà sinh nhật gì nào?”

Một tảng đá lớn như trút khỏi lòng Từ Dã. Nhưng mà bình thường cậu chẳng thiếu gì, nếu phải chọn một món đồ thì... Cậu cầm đại chiếc xe thể thao điều khiển từ xa mới chơi lúc nãy trên bàn lên:
“Cái này, con thích cái này!”

Tống Phù thực ra có thể thực hiện nguyện vọng đó ngay lập tức, nhưng cô nghĩ, món quà nho nhỏ thế này vẫn nên để mẹ Từ Dã tặng thì tốt hơn. Nếu không, lỡ như Từ Dã sau đó lại đưa ra một nguyện vọng khó hơn thì chẳng biết phải làm sao. Dù sao, thời điểm mẹ Từ mất là ngay trước sinh nhật của Từ Dã một ngày.

Quà sinh nhật chắc chắn sẽ được chuẩn bị trước, vì vậy… vẫn còn kịp để thực hiện.

Tống Phù chợt nhớ ra điều gì:
“Dì ơi, cái này là mẹ cháu mua trên mạng đấy, để cháu bảo mẹ gửi cho dì địa chỉ mua nhé.”

Một ngày trước vụ tai nạn xe, Tống Phù nằm trằn trọc trên giường mãi không ngủ được. Kéo rèm ra, bầu trời u ám, không có lấy một tia sáng.

Mưa lớn trút xuống.

“Phù Phù, con nghĩ xong sẽ tặng gì cho anh sinh nhật chưa?” – Mẹ Tống vừa tết tóc cho cô vừa hỏi, buộc thêm một chiếc nơ con bướm, tò mò hỏi tiếp:
“Nói mẹ nghe thử, mẹ có thể giúp con chuẩn bị.”

Tống Phù nhìn mình trong gương, mím môi:
“Con muốn chuẩn bị bánh kem cho anh ấy.”

Mẹ Tống không muốn dập tắt sự nhiệt tình của con gái, nhưng nghĩ rằng bánh kem là thứ mà bên Từ gia chắc chắn cũng sẽ chuẩn bị rồi. Bà nhẹ nhàng giải thích:
“Hôm đó anh ấy chắc chắn không thiếu bánh kem đâu.”

Tống Phù ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, dùng tay làm động tác mô tả to nhỏ:
“Con muốn cái bánh cỡ này nè, rồi còn gắn thêm một cái đèn ngủ nhỏ lên trên.”

Không lay chuyển được con gái, mẹ Tống cũng đành chiều theo. Dù gì thì người lớn sẽ chuẩn bị những món quà trang trọng hơn, còn giữa những đứa trẻ với nhau, tặng gì cũng không quan trọng.
“Được rồi, lát nữa mẹ con mình cùng chọn nhé?”

Tống Phù gật đầu thật mạnh:
“Cảm ơn mẹ!”

Mẹ Tống hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của cô bé.

Đến trưa hôm đó, chỉ có mỗi Từ Dã về nhà. Cậu nói mẹ có việc phải ra ngoài, chiều mới về được:
“Không phải tớ muốn đến đâu, là mẹ bảo tớ tới. Tớ cũng không quá muốn chơi với cậu đâu.”

Rồi lại hỏi Tống Phù:
“Tại sao cậu chưa bao giờ gọi tớ là anh cả, một lần cũng không có.”

Từ Dã đã thắc mắc chuyện này rất lâu rồi.

Tống Phù đáp:
“Cậu có lớn hơn tớ đâu.”

Cậu nhóc cau mày không vui:
“Cho dù chỉ lớn hơn có một ngày thì tớ cũng là anh chứ.”

“Được rồi, anh trai tốt, chơi xếp gỗ nhé.” – Tống Phù hết cách.

Từ Dã lúc này mới vui vẻ, đôi mắt cong cong:
“Được, em gái!”
Rồi lại bò đến bên cửa sổ khi Tống Phù đang luyện viết chữ, nhìn chằm chằm vào những giọt mưa rơi lộp độp trên kính mà lẩm bẩm:
“Tớ không thích trời mưa.”

Tống Phù cũng không thích.

Ở chỗ họ, mưa to vào mùa đông là chuyện hiếm thấy. Tối qua mưa một trận, rồi ngừng lại, mặt đất đóng một lớp băng, đến trưa lại mưa tiếp.

Một tiếng rưỡi sau, tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài cửa – là mẹ Tống, thở hổn hển bước vào.

Bà vội vàng chạy đến, nhưng khi đứng trước mặt hai đứa trẻ, đối diện với ánh mắt ngơ ngác của chúng, lại không biết phải mở lời thế nào.

Một lúc sau, bà thở dài, nói:
“Tiểu Dã, mẹ con… đã…”

“…Qua đời rồi.”

"Qua đời" nghĩa là gì? Từ Dã không hiểu. Một cảm giác hoảng loạn mơ hồ bao trùm lấy cậu. Không ai giải thích cho cậu cả, mà chỉ có trợ lý tới định bế cậu đi, nói mấy lời như “hỏa táng”, “nhìn mặt lần cuối” v.v…

Từ Dã nắm chặt tay Tống Phù, nước mắt tràn đầy khuôn mặt.

Tống Phù cũng không kiềm được nước mắt, nức nở. Một người cứ thế mà ra đi – cho dù đã chuẩn bị tâm lý, vẫn thấy nặng nề khôn tả.

Trước cửa, cô đưa chiếc ô nhỏ mang theo cho cậu bé:
“Từ Dã… đừng để bị ướt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play