Mộc Dung Dung thấy An Cẩm Thư trợn tròn mắt nhìn mình còn tưởng rằng là trên mặt mình có thứ gì dơ, đang định đưa tay đi lau, lại bị An Cẩm Thư giữ chặt. Chỉ thấy An Cẩm Thư tràn đầy kinh diễm khen nói: "Sao mấy ngày không gặp Mộc tỷ tỷ, khí sắc của Mộc tỷ tỷ thế mà lại tốt đến vậy, nhìn xem cái má đào hạnh mặt này, dáng vẻ ngọc chất thiên thành, thật khiến muội muội ghen tị. Mộc tỷ tỷ dùng đồ bổ gì vậy, có thể bỏ những thứ yêu thích mà chia sẻ cho muội muội thử dùng không?"
Nàng cố ý tạo không khí thân thiện khiến người ngoài không nhìn ra được, nhưng Cố Dao lại nhìn rõ.
"Ha ha ha ha ha." Cố Dao che miệng cười, ngữ khí hờn dỗi không vui nói: "An muội muội sao lại khen người giỏi như vậy mà không khen ta? Đừng tưởng ta không hiểu chuyện Dung Dung đến nhà ngươi ở chung. Thái độ đối với chị dâu tương lai và đối với người khác tất nhiên là không giống nhau. Rõ ràng ta và Dung Dung dùng cùng một loại phấn mặt, ngươi trong mắt lại chỉ có thể nhìn thấy nàng ấy."
"Quận Chúa hiểu lầm tiểu nữ rồi. Nếu không phải sợ bị tiếng xấu nịnh hót, vừa rồi khi thấy Quận Chúa ta nhất định phải biểu hiện thật tốt một phen."
"Cái miệng này của ngươi, ai cũng nói không lại ngươi." Cố Dao oán trách nhìn nàng: "Đi, theo ta vào trong, ta kể cho ngươi nghe về món đồ tốt mà ta mới phát hiện gần đây. Dung Dung có khí sắc tốt như vậy đều nhờ món đồ đó đó."
"Ồ?" An Cẩm Thư dường như cũng hứng thú, đôi mắt sáng lên: "Món đồ tốt gì mà lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy? Vậy ta nhất định không thể bỏ lỡ rồi."
Nàng vốn chỉ cố ý khen, chưa từng nghĩ thật sự có thứ tốt sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play