"Ừm, trước tiên cứ làm như vậy đã, nếu như không thích hợp thì chúng ta lại đổi người khác!" Ninh Tranh được Tiểu Ngải làm cho tự tin đầy tràn, hắn quyết định bắt đầu tuyển chủ trì rồi.

Dù sao Đúc kiếm sơn trang cũng đang cần xây dựng lại, rất hoan nghênh người tới làm việc. Ninh Tranh cũng không có dự định vào sống trong Đúc kiếm sơn trang, cuộc sống hàng ngày của hắn trong Quỷ Thôn không tệ, trong thôn những người hàng xóm đều rất thú vị, cũng là nguồn thu hoạch điểm vận khí.

Rất nhanh sau đó, Tiểu Ngải đã làm xong trang chủ của tựa game《So tài đúc kiếm》, tiếp đó liên kết với mạng lưới đăng thông báo tuyển người mà Ninh Tranh vừa viết. Mạng lưới phát đạt, chẳng bao lâu sau đã có người nhìn thấy tựa game mới phát hành này.

【Lộ Nộ Chứng Âu Ni: Trò chơi giả lập chân thực một trăm phần trăm? Đùa ta à, còn có tuyển người chủ trì theo tiêu chí làm chủ nô hay gì? 】

【Soái Ca Nhị Đại: Ta cảm thấy rất thú vị, tuyển người chơi làm chủ trì, như thế nghĩa là người chủ trì có thể tham gia phát triển trò chơi cùng nhà phát hành rồi, vừa làm người chơi, vừa làm quản lý, tự mình quản lý chính mình. 】

【Phương Tình: Có lẽ là một kiểu trò chơi mới, để ta thử xem, quản lý người chơi tựa như cắt rau hẹ, đây là sở trường của ta! 】

Bình luận không nhiều, bài đăng cả ngày chỉ có mấy trăm bình luận, có vẻ không nhiều người quan tâm đến trò chơi mới phát hành này.

"Thế mà thật sự liên lạc được rồi, từ thế giới này liên tiếp với mạng lưới ở thế giới cũ!" Ninh Tranh ngạc nhiên. Dù sao hắn cũng đã xuyên qua đến thế giới này làm nô lệ từ lâu, bây giờ có thể kết nối với quê hương, làm hắn rất vui vẻ.

Ninh Tranh tư chất tu luyện không cao, chỉ có thể nói là bình thường, cả ngày đều bị đám Tà tu chèn ép, ngay cả những nô lệ khác cũng bắt nạt hắn. Chạy ra khỏi Đúc kiếm sơn trang trốn trong Quỷ Thôn, trong thôn này một người sống cũng không có, hắn mỗi ngày lo lắng bất an, tinh thần đến gần biên giới sụp đổ, sắp phát điên.

Bây giờ mọi thứ đã thay đổi, kết nối được với quê hương cũ, nhìn thấy ngôn ngữ, chữ viết quen thuộc, Ninh Tranh có cảm giác nước mắt rưng rưng, hắn tránh thoát kiếp cả đời làm nô lệ, cùng cơ duyên mới, cuộc sống của hắn đã nghênh đón bước chuyển biến lớn.

"Tiểu Ngải." Ninh Tranh hô.

【Xin hỏi Ngài có gì cần giúp đỡ】

"Cảm ơn ngươi." Ninh Tranh nói cảm ơn. Trong thế giới tàn khốc và đáng sợ này, các loại quái vật, quỷ tà hoành hành, nếu như không có 'vận mệnh' trợ giúp, Ninh Tranh tự mình có thể sống đến hôm nay hay không cũng khó mà nói.

Tiểu Ngải: 【Không cần khách khí, xin hãy nỗ lực, cuộc đời đè ép ta thì ta hát, chứ khóc ai xem. 】

Tiểu Ngải thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch như vậy thôi, nhưng thực tế thì đúng là ngốc thật.

Tiểu Ngải: 【Căn cứ số liệu tương tác của người dùng tiến hành so sánh, trò chơi của chúng ta có xác suất chết yểu lên đến chín mươi chín phần trăm. 】

Căn cứ Tiểu Ngải phân tích, khi phát hành một trò chơi mà không có tuyên truyền quảng cáo, có thể được mấy ngàn người chú ý đến là rất không tồi, nếu không có gì bất ngờ trò chơi này sẽ giống như hầu hết những trò chơi khác, vì không ai quan tâm mà chết yểu.

Dù sao làm trò chơi cũng có rất nhiều cạnh tranh.

"Ngược lại là yêu cầu không cao, ta hiện giờ chỉ cần một trăm người là tốt rồi." Ninh Tranh cảm thấy rất kỳ diệu, hắn không nghĩ ra mình cần nhiều người hơn nữa để làm gì.

Đúc kiếm sơn trang vừa trải qua đám Tà tu nội đấu, hiện giờ có rất nhiều việc cần làm, tuyển đến một trăm người đến đây làm khách, tiện thể cho bọn họ làm việc, vừa vặn tốt.

Thêm nhiều người hơn nữa Ninh Tranh nuôi không nổi, quản không được hết.

Tiểu Ngải đưa ra kiến nghị: 【Chủ nhân, kiến nghị đầu tiên để cho một trăm người đến chơi thử nghiệm, cùng với mở theo dõi góc nhìn, cho phép chín trăm người theo dõi một trăm người, như vậy tổng cộng một ngàn người. 】

Tiểu Ngải nói trò chơi《So tài đúc kiếm》trước tiên nên phát triển một quần thể nhỏ, định hướng theo thể loại trò chơi giả lập xã hội, mô phỏng kinh doanh, phát triển xây dựng, không có chiến đấu hệ thống, nhưng có đặc thù 'chế độ quan sát' giống như trong mấy trò chơi bắn súng, khi bị tiêu diệt có thể theo nhìn đồng đội còn sống hành động, như vậy chín trăm người trong trò chơi của Ninh Tranh có thể tự do thay đổi quan sát một trăm người chơi thử nghiệm.

Chủ yếu là một cộng đồng những người có cùng sở thích đúc kiếm, mọi người cùng nhau quan sát lẫn nhau, học tập kinh nghiệm.

Ninh Tranh ban đầu cũng không nghĩ cần làm phức tạp như vậy, nhưng Tiểu Ngải nói, biên chế một trăm người chơi thử nghiệm có thể cho những người khác【Xếp hàng chờ đăng nhập】thay phiên nhau đăng nhập trò chơi, mỗi ngày có thể 24 giờ đồng hồ không ngừng làm việc, như vậy Ninh Tranh cũng đành chấp nhận rồi.

Còn có một vấn đề khác cần Ninh Tranh suy nghĩ.

Ninh Tranh cô độc đã lâu rồi, có thêm nhiều bạn bè cũng rất tốt, ở trong tưởng tượng của hắn, việc này giống như mở một cái khách sạn vậy, hoan nghênh du khách tới chơi, du lịch tham quan, nói chuyện tán phét nhân tiện làm một chút việc, đúc kiếm, rèn sắt.

Nhưng hiếu khách là vậy, bản thân Ninh Tranh coi mình là 'khí vận thương nhân' việc mua bán khí vận là cần phải làm.

Ninh Tranh cung cấp trò chơi, người chơi lấy điểm khí vận trả phí, rất công bằng nha, bọn họ vì chơi trò chơi, chịu đen đủi một chút cũng là bình thường thôi mà?

Thêm nữa Tiểu Ngải cũng nói qua, trong trò chơi đen đủi cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống trong hiện thực của người chơi, sẽ không gây hại gì cho bọn họ, như vậy Ninh Tranh triệt để yên tâm rồi.

Nhưng là, đối với những người chơi này cắt bao nhiêu điểm khí vận cho hợp lý cũng là một vấn đề.

Một người bình thường mỗi ngày có trung bình 10 điểm khí vận.

Thấp hơn 5 điểm, chính là đen đủi.

Thậm chí có thể đen đủi trọng thương, tử vong, rơi xuống cống, bị dẫm đinh các thứ, lúc tu luyện còn dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma, các loại sự việc bất lợi không ngừng xảy ra.. có thể xưng là Ôn Thần phụ thể, Tử Thần theo sau.

Những người chơi một khi đăng nhập trò chơi, tiến vào thế giới này, đoán chừng cũng rất nhanh hi sinh.

Điểm khí vận từ 6 đến 7, khá hơn trường hợp bên trên một chút nhưng vẫn còn thuộc dạng đen đủi, đi đường cũng sẽ có phân chim rơi vào đầu.

Mặc dù đen đủi phân chim rơi vào đầu thì cũng không ảnh hưởng gì đến an toàn của người chơi, trong trò chơi tần suất bị phân chim rơi trúng đầu có thể cao một chút, nguyên nhân cũng rất đơn giản, ở khu vực này trên đầu bay rất nhiều quạ, ngươi đen đủi mà nói trên đầu thu hoạch nhiều phân chim một chút cũng là điều bình thường.

Đây có thể coi là đặc sản địa phương.

Nếu như không phải người địa phương sinh sống ở đây, ngươi vĩnh viễn không biết được đám quạ này có bao nhiêu ác liệt. Bọn chúng rất thông minh, chuyên môn nhắm chuẩn đầu người thả phân, sau đó còn đắc ý kêu vang.

Ở phạm vi xung quanh quỷ thôn này, đứng đỉnh chuỗi sinh vật không phải là các oan hồn, oán quỷ, mà là đám quạ ác liệt mỗi ngày ở trên đầu người thả phân.

Ninh Tranh duy trì mỗi ngày 15 điểm khí vận cũng không vì cái gì khác, chủ yếu là để cho bản thân đủ may mắn để phân chim không rơi vào đầu, nhớ lại trước kia không có khí vận duy trì bảo vệ, đoạn thời gian đó đúng là ký ức thống khổ của hắn.. Ra cửa đều phải mang theo ô.

Từ rất lâu Ninh Tranh đã có ý muốn diệt sạch đám quạ đen này, trả lại một bầu trời trong xanh cho Quỷ Thôn.

Tổng kết lại, căn cứ theo suy nghĩ của Ninh Tranh hiện tại, cắt mỗi người chơi 2 điểm khí vận, còn thừa lại 8 điểm, như vậy tựa hồ không có tác dụng phụ gì đáng kể, đủ cho những người chơi trải qua sinh hoạt vui vẻ.

Chơi trò chơi mà, vui vẻ quan trọng nhất.

Ninh Tranh nhớ lại lúc nhỏ cùng bạn bè chơi đùa, đoạn thời gian vui vẻ đó là ký ức khó quên, hắn cũng hi vọng những người chơi có thể chơi game vui vẻ như vậy.

Ninh Tranh nguyện ý trong phạm vi năng lực của mình, mang niềm vui đến cho mọi người, hai bên cùng nhau có lợi.

Chỉ là có một điều đáng tiếc, trò chơi 'Khách sạn du lịch' này, Ninh Tranh làm nhà phát triển game vì bọn người chơi tận tâm suy nghĩ đến như vậy, năm ngọ tháng khỉ nào mới có thể hoàn vốn đây?

Trong 3 lựa chọn phúc duyên của bàn quay vận mệnh, lựa chọn này là an toàn nhất, cũng là thu hoạch ít khí vận nhất.

* * *

Sáng sớm hôm sau.

Ninh Tranh ăn cơm sáng, cùng muội muội Ninh Giao Giao đùa giỡn một chút, sau đó mang theo chờ mong cùng tò mò lên núi làm việc, hôm nay lên núi là thời gian【Mở sever】rồi.

Giờ đây Ninh Tranh chính mình là Trang chủ của Đúc kiếm sơn trang, mở cửa khai trương về sau hắn sẽ là ông chủ, vẫn là có chút chờ mong cùng bất an.

Tuyển địa phương cư dân về làm việc cho mình Ninh Tranh không quá hiểu, cũng mời chào không được ai, tuyển đám này đặc thù thợ rèn người chơi hắn càng là không biết, về sau chỉ có thể chầm chậm nghiên cứu.

"Ca ca, lên núi một đường thuận lợi nha." Ninh Giao Giao như thường ngày chúc phúc, nàng mang áo và kiếm đưa cho Ninh Tranh, sau đó đứng ở cửa nhà dịu dàng tiễn đưa.

Ninh Tranh gật đầu: "Hôm nay là ngày đặc biệt, Sơn trang tuyển người, ta có thể sẽ về muộn một chút, nếu quá bữa cơm thì ngươi đừng đợi." Sau đó hơi dừng một chút nói: "Cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên."

Ninh Giao Giao hai mắt hơi sáng lên, tràn đầy khao khát: "Có thật không? Tìm người thay muội làm mồi câu xuống giếng câu cá đi, muội cũng muốn thử cảm giác câu cá, không muốn làm mồi câu nữa!"

Ninh Tranh khựng lại, không nghĩ đến oán niệm của nàng đối với việc làm mồi câu lại sâu thế này, cười nói: "Đến lúc đó chúng ta hai người cùng nhau ở miệng giếng câu cá, tay cầm cần câu, một bên uống trà, hưởng thụ niềm vui câu cá, cũng không sợ bị đói nữa."

Thời tiết hôm nay không quá đẹp, mây đen âm trầm trải khắp bầu trời, gió lạnh thổi qua khắp ngọn núi, cây cối đìu hiu.

Ngày đầu tiên khai trương, việc cần làm đầu tiên đương nhiên là tuyển người thay Ninh Tranh làm chủ trì Đúc kiếm sơn trang.

Ninh Tranh lấy ra một tấm mặt nạ, hóa trang thành một lão già đầu tóc bạc phơ, hắn đóng vai một người quản sự sắp về hưu, đang tìm người thay thế công việc của mình.

Còn vì sao Ninh Tranh không lấy thân phân Trang chủ xuất hiện.

Thứ nhất, hắn là người trẻ tuổi, từ tuổi tác đến khuôn mặt đều có vẻ không đáng tin cậy.

Thứ hai, tu vi của hắn quá thấp, dễ dàng bị lộ, để Trang chủ bảo trì thần bí một chút mới tốt.

Thứ ba, phải biết đề phòng người khác.

Tiếp theo Ninh Tranh men theo đường núi, vừa đi đường vừa nhớ lại bộ dáng của lão quản sự cũ, như nào đối đãi, sắp xếp, dạy dỗ người mới chuẩn bị đến đây, bởi vì hắn diễn không được bộ dáng khắc bạc ngược đãi kia, lấy phong cách ôn hòa xuất hiện cũng không tồi.

Mặc dù Ninh Tranh ở thế giới này luôn phải khổ chịu mệt, bị mắng chửi, bị áp bức, nhưng hắn vẫn tin tưởng ta chân thành đối xử với người khác, người khác cũng sẽ đối xử chân thành với ta.

* * *

Giao diện trò chơi, màn hình đăng nhập:

"Mời tạo tên nhân vật, từ 2 đến 4 chữ cái."

"Cửu Thái Vinh."

Sau khi viết xong 3 chữ, trước mắt bỗng nhiên tối om.

Click!

Buổi sáng 8 giờ, trên bầu trời u ám một tia sét lướt qua, thắp sáng lên một mảnh thế giới bên dưới.

"Đăng nhập được rồi? Giao diện trò chơi đơn giản như này, đúng là tựa game do nhà phát hành nhỏ làm ra." Cửu Thái Vinh nói. Những trò chơi thực tế ảo cần đeo lên kính thực tế ảo để chơi, trò nào mà không phải tạo nhân vật, chọn chủng tộc, thậm chí còn có nạp tiền mua trang bị.

Mở mắt ra nhìn xung quanh, cảm nhận được gió thổi qua khuôn mặt lúc này, Cửu Thái Vinh trên mặt lộ ra vẻ chấn động, trời ạ!

Hắn đang đứng trong một cánh rừng, nhìn xung quanh cây cối tươi tốt, trong không khí sương mù ẩm ướt còn có mùi lá cây mục nát, còn có tiếng ruồi nhặng vo ve, mùi trái cây tươi mát, còn có từ phía rừng núi xa truyền lại một cảm giác âm u kinh khủng.

"Trời ạ! Mùi vị, phong cảnh, cảm giác.." Cửu Thái Vinh ngẩng đầu, nhìn bầu trời bao la rộng lớn, trong mắt lộ ra một loại không thể tưởng tượng nổi.

Gió mạnh thổi xung quanh.

Mây đen cuồn cuộn trên trời.

Cảm giác này, giống như đang rong chơi trong một thế giới đẹp đẽ tuyệt mỹ chỉ có trong truyện cổ.

Khúc khích.

Trên đầu bỗng nhiên có một cục phân chim rơi trúng.

"Cái thứ đồ gì?" Cửu Thái Vinh dùng tay quét qua đỉnh đầu, đưa tới hít một hơi, tựa hồ hắn vẫn chưa phản ứng được đây là đồ vật gì, theo bản năng nếm một chút đầu ngón tay.

"Trò chơi này ngoài cảm giác chân thật, còn có vị giác.." Cửu Thái Vinh mím môi suy nghĩ. Nhíu lông mày, đang trong quá trình tự hỏi hắn bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.

Chời má!

Trâu bò!

Hắn cảm động đến mức nhịn không được nước mắt lưng tròng, cúi người dùng hai tay giữ cổ họng, há mồm nôn mửa.

Huệ~~huệệệệ~~

Quạ~quạ~

Tiếng quạ rêu rao từ trên trời truyền đến, giống như đang chế giễu hắn.

"Mẹ nó, đám này yêu quái muốn ăn đòn.. có chút giống con khỉ ở khu nào đó." Cửu Thái Vinh chửi mắng.

Hắn đứng trên bãi cỏ, vừa đến nơi này đã được tận hưởng đặc sản địa phương rồi, tiếp thu món quà từ tự nhiên xong, Cửu Thái Vinh trong lòng nói thù này ta nhớ.

Cảm nhận từ dạ dày của mình truyền tới cảm giác co rút, cực kỳ muốn nôn, các dây thần kinh run rẩy không ngừng, Cửu Thái Vinh nhận ra thế giới này kỳ diệu mức nào.

Quá là sảng khoái!

Gió thổi qua người, giống như uống một cốc nước đá lạnh đến tê răng mà sảng khoái.

Sao lại có khả năng là thật được!

"Tiếp tục thử xem xem" Cửu Thái Vinh nói rồi há mồm cắn lấy vỏ của cái cây bên cạnh, nhai một miếng lớn, cảm nhận vị giác từ đầu lưỡi truyền đến não, có đắng, khô khốc, lại có chút ngọt.

"Ôi mẹ ơi! Trò chơi này thế mà còn có thể ăn đồ vật, làm sao làm được?"

* * *

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play