Phượng công tước nổi tiếng về sự đa tình nhất vũ trụ.

Câu cửa miệng của người là sẽ bị cùng mẫu tộc bề ngoài gần chủng tộc hấp dẫn, mà cậu ta là một ngoại lệ.

Không có chủng tộc nào mà Phượng công tước không thưởng thức được, đi một hành tinh là có thể phát sinh một đoạn lãng mạn. Tình yêu của cậu ta ngắn ngủi và tùy hứng, tràn ngập tính bình đẳng bao dung. Yêu đương với mỹ nhân ngư có gì đặc biệt hơn người? Phượng Khuynh có thể lòng mang tình yêu mà hôn môi loài cá mè hoa không có hình người đặc thù, lại có trí tuệ cao, trở thành một truyền thuyết lãng mạn của thủy tộc trên một hành tinh nào đó – đến từ hành tinh giàu có xa xôi, không có má, không có vảy, lông xù xù màu bạc.

Chính là giờ khắc này, Phượng công tước hiền từ nhìn về phía Đại nguyên soái ngữ điệu trầm trọng, nội dung ngả ngớn…

Nội tâm như bị sét đánh. Phượng Khuynh giơ tay che mắt, bờ môi xinh đẹp mím chặt một hồi, mới khó khăn phun ra một câu: “Đừng như vậy, tôi không trêu cậu ấy là được.”

Đối mặt mãnh nam làm nũng, Phượng công tước nhận thua.

Nghe vậy, Đoạn Tu Diệp thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt Cố Giác vào lòng bảo vệ kín mít.

Cố Giác ngẩng đầu trong lòng anh, vẻ mặt mờ mịt, không biết lại chạm vào dây thần kinh nào của rồng, thành thạo dỗ dành: “Anh ghen sao? Em yêu nhất anh mà, không cần lo lắng đâu. Tuy rằng em thích đàn ông, nhưng đã có bạn trai rồi, đàn ông khác trong mắt em cũng chỉ có thể là anh em tốt.”

Cố Giác biết người yêu có dây thần kinh tinh tế không hợp với vẻ ngoài, đặc biệt là sẽ không hiểu được ghen tuông vô cớ. Điều này quả thật có chút nũng nịu, có chút phiền, nhưng ai bảo họ là mối tình đầu của nhau đâu? Chỉ có thể học cách nhường nhịn.

Tựa như Diệp ca trong cuộc sống hằng ngày, vô số lần chịu đựng thói hư tật xấu của hắn vậy.

“Ừ, có một chút,”

May mắn rồng ghen tuông cũng rất dễ dỗ dành, anh rũ mắt nhìn về phía tinh linh, biểu tình đột nhiên dịu dàng xuống: “Bất quá bây giờ không có không vui.”

Ôm Cố Giác vào lòng, trên mặt Đoạn Tu Diệp hiện lên vẻ thỏa mãn dễ thấy.

Bên cạnh, Phượng công tước vừa buông tay che mắt ra lại bất ngờ bị nhồi một miệng cẩu lương, lộ ra vẻ vi diệu khó tả, cuối cùng cố gắng lắm mới ngậm miệng lại – không coi ai ra gì mà khoe ân ái, trong mắt Phượng Khuynh có vẻ hơi ấu trĩ, nhưng xét kinh nghiệm yêu đương của lão Đoạn... ừm, cũng không sai biệt lắm nên là phong cách này, tùy anh ta cao hứng đi.

Dù sao toàn bộ Đế Quốc có thể quản được anh, có tư cách có lá gan quản người của anh không có mấy ai.

Thấy đôi tình nhân ngốc nghếch đã nghiễm nhiên tiến vào thế giới nhỏ ngọt ngào, Phượng Khuynh thở dài quay người đi, đáp lời nhân viên công tác kiêm người hầu rượu: “Xem ý bệ hạ là muốn chúng ta du lịch công phí, tiện thể chụp được mặt chân thật nhất của Nguyên soái. Như vậy Đại nguyên soái bá đạo như thế, có khi nào thực sự OOC không?”

Rốt cuộc trong mắt đại chúng, Đại nguyên soái sẽ không yêu đương.

“Sẽ không đâu ạ,”

Người hầu rượu tràn ngập khát khao mà nhìn trộm hai người: “Có thể nhìn thấy một mặt ôn nhu thâm tình của Nguyên soái đại nhân, mọi người nhất định càng sùng bái ngài ấy. Cố tiên sinh cũng xinh đẹp đến không giống người thật, tinh linh và rồng thật đẹp đôi...”

Tiểu Cố lớn lên xinh đẹp, Phượng công tước đồng ý.

Nói đến ôn như thâm tình, hắn có chút buồn nôn. Phượng Khuynh cúi đầu uống rượu giải sầu, uống đến hơi say mới hơi chút bình ổn được sự rung chuyển trong lòng.

Trạm đầu tiên của phi thuyền là Liên Bang.

Cố Giác trước đó đã được thông báo sẽ tổ chức buổi ký tặng sách ở Liên Bang, cũng là lần đầu tiên 【 Tinh Nguyên Trị Liệu Sư Song Ngọc 】 công khai lộ diện.

Buổi ký tặng sách!

Cái này hắn có kinh nghiệm.

Đời trước, cái mánh viết đam mỹ tiểu thuyết của hắn thực sự hiệu quả. Ban đầu khi còn vô danh, nhà xuất bản vì muốn sách bán chạy hơn đã đề nghị hắn tổ chức buổi ký tặng. Không ngờ thực sự có độc giả mua ủng hộ. Sau này, vì chất lượng tác phẩm được kiểm chứng, sách càng bán càng chạy, cũng không cần mượn mánh này để bán sách nữa. Tổ chức buổi ký tặng sách cũng là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của một bộ phận độc giả chân ái.

Buổi ký tặng sách thường được tổ chức ở hội chợ sách, triển lãm truyện tranh hoặc hiệu sách, hiệu sách càng lớn càng có mặt mũi.

Cố Giác tính toán một chút nhân khí của mình.

Đặt mua truyện online và đích thân đến hiệu sách xếp hàng xin chữ ký là hai việc khó khăn khác nhau. Tính theo tỷ lệ, một nghìn độc giả mua sách bản quyền có một hai người chịu tốn thời gian công sức đến tận nơi xếp hàng đã là không tệ.

Ít nhất bản thân hắn là lười đi.

Cho nên bất cứ lúc nào, dù là vô danh hay nổi tiếng, Cố Giác cũng vô cùng cảm kích những độc giả chịu đến buổi ký tặng sách.

“Tôi nói, ở hiệu sách lớn xếp được trăm người chắc không thành vấn đề nhỉ?”

Lén chuồn khỏi Đoạn Tu Diệp, đến nhà vệ sinh chỉnh trang lại dung mạo, Cố Giác lầm bầm với người trong gương.

Nếu số người đến xếp hàng không được như ý muốn, đến lúc đó cầu viện Phượng lão bản và Diệp ca, đến xếp hàng ký tặng sách tặng kèm cơ hội bắt tay một lần…

Không, cái này quá giống nhóm nhạc nữ Đông Doanh.

Cố Giác chỉ tưởng tượng một chút cảnh Diệp ca bắt tay người ta nói "Cảm ơn bạn đã luôn ủng hộ", liền có chút da đầu tê dại.

Trong thế giới hiện thực, Cố Giác không hút thuốc lá, ngay cả thuốc lá điện tử cũng rất ít chạm vào.

Lúc này lo lắng đến lợi hại, hắn chỉ có thể phiền nhân viên công tác tìm cho một gói kẹo mút vị dâu tây sữa bò, dựa vào góc mở ra ngậm một hồi, để hương sữa và vị ngọt thấm qua từng tế bào vị giác, khiến hắn trấn tĩnh lại.

Ngoài nhiếp ảnh gia thao tác màn ảnh, còn có nhân công AI điều khiển màn ảnh bay đuổi theo ba người thành vòng, dùng để cắt nối biên tập khi bổ sung một số chỗ trống của màn ảnh. Chúng có kích thước và hình dạng cực giống Golden Snitch trong 《Harry Potter》, chỉ là bên ngoài có lớp ngụy trang quang học mê màu, mắt thường khó có thể phát hiện, nhưng những người thần kinh mẫn cảm có thể cảm giác được bị ánh mắt bí ẩn nhìn chăm chú.

Cố Giác ngẩng đầu liếc nhìn màn ảnh vô hình, cắn nát que kẹo mút.

Hạt kẹo cứng ma sát quá mạnh vào thực quản, gây ra cảm giác đau nhức rất nhỏ, hắn nhíu mày, đột nhiên dâng lên bực bội khiến hắn bước nhanh hơn, chưa kịp chuyển qua chỗ ngoặt đã va vào một bờ vai rắn chắc. Hắn giơ tay che trán, chặn lại lời xin lỗi, đối phương lại nắm lấy tay hắn vén tóc mái lên: “Thực xin lỗi, đâm đau sao?”

“Diệp ca?”

Cố Giác sững sờ một chút, đập vào mắt quả nhiên là vẻ mặt lo lắng của Đoạn Tu Diệp: “Không đau, đừng xin lỗi, là em thất thần.”

“Anh cảm giác được em ở đây, nhưng không ngờ em đột nhiên nhanh chân hơn, là anh suy nghĩ không chu toàn.”

Đoạn Tu Diệp nói, đáy mắt lộ ra vẻ tự trách.

Hắn thực lòng nghĩ như vậy.

Chỉ cần người yêu bị thương khổ sở, vô luận là nguyên nhân gì gây ra, đều là có thể tránh được. Nếu không thể tránh được, đó chính là anh đã làm không tốt ở đâu đó – Cố Giác cũng hiểu rõ tư duy của anh, Diệp ca chính là kiểu người đánh đơn thua chỉ biết tự trách mình không thể một mình cân năm dẫn dắt đồng đội yếu kém đến chiến thắng.

Đoạn Tu Diệp dùng mặt trong ngón tay cái hết sức nhẹ nhàng xoa xoa trán Cố Giác nơi bị va chạm.

Cho dù vừa rồi va phải đau điếng, được đối đãi trân trọng như vậy, cũng chỉ còn lại cảm giác nóng bỏng ngọt ngào.

Nửa gói kẹo mút dâu tây sữa bò còn lại, độ ngọt hoàn toàn không sánh bằng một con rồng dịu dàng.

Cố Giác nắm lấy tay hắn, sợ hắn xoa đến trời đất hoang vu: “Thật không đau mà.”

“Ừ.”

Ánh mắt Đoạn Tu Diệp dừng trên mặt hắn, xác định tinh linh không cố tỏ ra mạnh mẽ mới nhẹ nhàng thở ra, anh nói: “Thấy em không vui có chút lo lắng.”

Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, cùng tiếng oán giận mang theo chút men say bất mãn: “Lời này của anh nói không có lý. Phi thuyền nhà tôi mỗi tháng định kỳ có đội kiểm tra bảo trì, cho dù là đứa trẻ ba tuổi lạc đường trên phi thuyền cũng sẽ không có vấn đề an toàn.”

Phát cẩu lương cho cậu thì được, nhưng nghi ngờ vấn đề an toàn của phi thuyền nhà cậu thì không được.

Cố Giác thở dài: “Đã thấy ra chút rồi, đây là tính an toàn Schrödinger của Diệp ca, lần trước anh ấy nói chỗ không an toàn vẫn là Đoạn gia chủ trạch.”

"Anh ghen lên đến cả nhà mình cũng không tha." Phượng Khuynh mỉm cười. Đại nguyên soái không ủng hộ cách nói "tính an toàn Schrödinger".

Phán đoán của anh về tính an toàn rất ổn định –

Chỉ cần tinh linh rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh, chắc chắn là đang đi vào hang rồng hổ dữ, núi đao biển lửa.

Cần phải tìm được hắn trước tiên, bảo vệ tốt hắn mới được.

Dưới sự sắp xếp của đạo diễn đoàn đội, ba người đã quay được rất nhiều đoạn ngắn rời rạc trên phi thuyền, không ít đoạn Đoạn Tu Diệp hoàn toàn không tưởng tượng được có thể sử dụng ở đâu – tỷ như đạo diễn mời anh ngồi bên quầy bar cao thâm khó đoán mà lắc ly rượu vang đỏ, cùng với bảo Cố Giác tìm sách trong thư viện trên thuyền.

"Chắc là dùng để tỏ vẻ Tiểu Cố tìm tài liệu cho tiểu thuyết nhỉ? Bất quá thời đại này cũng không ai tìm tài liệu ở thư viện." Phượng công tước cảm thán.

Hiệu suất tìm kiếm quá chậm.

Thư viện càng giống như nơi tiêu khiển của thanh niên văn nghệ và tầng lớp giàu có nhàn rỗi.

Đoạn Tu Diệp không có biểu tình gì mà đứng ở đó, không đưa ra đánh giá.

Anh có ý kiến về thủ pháp tuyên truyền lừa bịp, đương nhiên cũng không ngốc nghếch đến mức cho rằng mọi chuyện phải thẳng thắn công khai với công chúng, chỉ là tính cách định sẵn anh trời sinh là người ngoài ngành giải trí. Bất quá Đế Quốc đã sắp xếp tốt công việc, độ phối hợp của anh rất cao, tuy rằng toàn bộ đoàn quay phim không ai không sợ anh, nhưng theo quá trình quay phim, dần dần phát hiện Nguyên soái đại nhân không hề khó gần như trong tưởng tượng.

Chỉ là, cũng không dễ tiếp cận thôi…

Đạo diễn, phó đạo và nhiếp ảnh trộm nhìn ánh mắt Đại nguyên soái tràn đầy kính ngưỡng và tôn trọng.

Đại nguyên soái là một huyền thoại sống.

Có thể quay phim về huyền thoại, đương nhiên đáng để vui mừng.

Điều đạo diễn tiếc nuối là, vì có khoảng cách quá lớn với huyền thoại, cho dù Nguyên soái phối hợp rất cao, họ cũng không dám đưa ra quá nhiều ý kiến, một số ý tưởng táo bạo cũng chỉ có thể giấu trong lòng suy nghĩ. “Chỗ này quay tôi tìm tài liệu sống ở thư viện, có phải hơi đơn điệu không?”

Nghe xong một hồi, Cố Giác đề nghị: “Trong phim tài liệu chúng ta ba người đều là vai chính, có chút tương tác sẽ tốt hơn đúng không?”

“Nguyện nghe kỹ càng.”

Đạo diễn tỏ vẻ hứng thú.

"Liền tỷ như a, em ở thư viện tìm sách, tìm được rồi, nhưng muốn tìm sách ở tầng cao nhất, em với không tới," Cố Giác vừa nói, vừa đi đến trước mặt Đoạn Tu Diệp, nắm lấy cổ tay anh –

Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đại nguyên soái giống như diễn viên mới bị chỉ bảo diễn xuất, nhân viên công tác kinh hồn táng đảm.

Cho dù là người yêu, tuy, tuy rằng Đại nguyên soái rất phối hợp, nhưng không phải là không biết giận đúng không?

"Sau đó anh ấy liền xuất hiện ở sau lưng em, giúp em lấy quyển sách đó, tay chạm vào nhau," Cố Giác càng miêu tả càng hăng hái: “Thế nào, có phải rất có cảm giác không, bầu không khí đó chắc chắn đặc biệt tốt, thêm chút nhạc nền và hiệu ứng cánh hoa anh đào.”

Phượng công tước bên cạnh càng nghe càng không ổn.

Cậu không kỵ nam nữ, có không ít kinh nghiệm yêu đương với phụ nữ, tự nhiên cũng xem không ít phim tình cảm và phim thần tượng cùng họ.

Cảnh tượng Tiểu Cố miêu tả, cái gọi là rất có cảm giác…

Hình như không phải chuyện của phim tài liệu thì phải???

Đạo diễn chần chờ: “Cái này đích xác so với chỉ quay một mình Cố tiên sinh tốt hơn, nhưng Nguyên soái đại nhân thấy sao?”

Nếu Đại nguyên soái không đồng ý, mọi ý tưởng táo bạo đều vô ích.

Mọi người nín thở chờ đợi phản ứng của Đại nguyên soái.

Đoạn Tu Diệp gật đầu: “Không tệ, cứ theo lời Cố Giác nói mà làm.”

Nguyên soái đại nhân lại thật sự đồng ý!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play