“……”
Cố Giác cạn lời.
Đoạn Tu Diệp tựa trán lên vai hắn, nỗi nhớ nhung nặng trĩu như muốn trào ra, trong nháy mắt bao phủ lấy hắn. Góc độ này, hắn không nhìn thấy mặt Diệp ca, chỉ cảm nhận được hơi thở nóng rực bao trùm – dù không phải giống loài ABO, người mạnh mẽ như đại nguyên soái cũng vô tình ảnh hưởng người bên cạnh, dễ dàng cảm nhận được sự cường đại của anh, tựa như một con quái vật khổng lồ ngoan ngoãn nằm bên cạnh, đáng thương hề hề muốn được mang về nhà.
Cứu mạng, quá đáng yêu!
Chẳng lẽ những người đàn ông mạnh mẽ thực sự đều biết cách tỏ ra đáng yêu như vậy sao?
Mạnh mẽ = đáng yêu.
Một logic hoàn hảo không tì vết.
Cố Giác bị vẻ đáng yêu này làm cho nghẹt thở, Đoạn Tu Diệp lại hiểu lầm sự im lặng của hắn, lòng trĩu xuống
Hai người họ sống chung vốn dĩ là do đám phóng viên giải trí làm chuyện tốt, mới thuận nước đẩy thuyền mà ở chung phòng tham mưu trưởng, giờ đây yếu tố bên ngoài đã giải quyết, thời hạn thuê kết thúc, anh cũng không còn lý do gì để sống cùng Cố Giác nữa. Nhưng đã vào hang bảo vật rồi thì sao có lý nào lại thả đi? Ác long do dự, không nỡ dùng thái độ cứng rắn đối đãi Cố Giác, liền dùng trán cọ mạnh vào cổ hắn, khẽ khàng lên tiếng từ cổ họng: “Không được sao?”
“…… Được!” Cố Giác hoàn hồn, lớn tiếng đáp ngay: “Anh không cần phải hèn mọn như vậy, tự tin lên một chút.”
Đoạn Tu Diệp phủ nhận: “Không phải hèn mọn, đây là tôn trọng.”
Tôn trọng ý nguyện của Cố Giác, không hy vọng miễn cưỡng hắn, làm khó hắn phải nhường nhịn người yêu.
Dù người được nhường nhịn đó là chính Đoạn Tu Diệp, ý nghĩ của anh vẫn không thay đổi.
“Anh không cảm thấy mình có chỗ nào không tốt, cũng không có vấn đề thiếu tự tin,” Đoạn Tu Diệp vừa lựa lời, vừa lén cọ cọ vào gáy Cố Giác, một con rồng lớn như vậy, trắng trợn táo bạo mà làm nũng: “Anh chỉ là không muốn dọa em……”
Giọng anh nhỏ dần.
Có thể trở thành thủ lĩnh trong giới quý tộc của Đế Quốc này, Đoạn Tu Diệp đã trải qua vô số cuộc cạnh tranh, cũng loại bỏ rất nhiều người – tự ti ư? Không tồn tại, anh hiểu rõ ưu thế của mình, cũng càng hiểu rõ rằng trước thời gian, vũ trụ và tình yêu, ưu thế của anh sẽ không còn tồn tại. Anh đã trải qua vô số trận chiến, giết người như ngóe, muốn trở nên hung dữ quá dễ dàng, sự bá đạo, lạnh lùng và tính xâm lược không đáng khoe khoang, càng không nên dùng để đối phó với người yêu.
Muốn dịu dàng, muốn đáng yêu, muốn chu đáo……
Dù vì không quen mà có chút vụng về, những điều đó vẫn là những đặc điểm mà Đoạn Tu Diệp rất muốn thể hiện trước mặt Cố Giác.
“Em không nhát gan như vậy đâu,” Cố Giác buồn cười, dang tay ôm lấy Đoạn Tu Diệp đang tựa vào vai mình.
Tuy rằng thực tế đang ôm một người đàn ông rất mạnh mẽ, nhưng cảm xúc lại mềm mại như đang ôm một chú gấu bông nhỏ nhắn đáng yêu: “Ngày mai cùng nhau đi chọn nhà đi, em xem có thể mua một căn lớn hơn không, hoặc là anh có thể mua những căn liền kề để ở, tiện đường qua tìm em chơi.”
Hoàn toàn tán thành kiến nghị này.
Cố Giác hiểu rõ, đối với Diệp ca mà nói, việc mua nhà cũng chẳng khác nào việc đi chợ mua thức ăn.
Nhưng đối với một người bình thường như hắn, sự khác biệt lại vô cùng lớn.
Dù cho Diệp ca chỉ cần tùy ý "rò rỉ" một chút tài sản qua kẽ ngón tay cũng đủ để anh thoải mái lựa chọn bất kỳ căn nhà nào ở Đế Tinh, hắn vẫn muốn có được một căn nhà hoàn toàn thuộc về chính mình, do chính hắn độc lập bỏ vốn, tự tay lựa chọn, từ con số không xây dựng nên, trang hoàng theo ý nguyện của riêng mình. Cho dù sau này hai người có cơ hội đăng ký kết hôn, cùng nhau góp tiền mua nhà…
Đó lại là một câu chuyện khác.
Ánh mắt Đoàn Tu Diệp sáng lên, đắm chìm trong vòng tay của "tinh linh", khao khát được hoàn toàn dựa dẫm vào. Chỉ là cơ thể nhỏ bé của Cố Giác rõ ràng không chịu nổi anh, anh liền chuyển từ thế bị động sang chủ động, bế bổng hắn lên: “Nghe theo em.”
Cố Giác tuy rằng rất mảnh khảnh, nhưng vóc dáng cao ráo vốn có vẫn ở đó, tuyệt đối không thể dùng từ "tiểu tinh linh" để hình dung, trọng lượng xương cốt cũng không hề nhẹ, thế mà anh lại ôm hắn nhẹ nhàng như không, hận không thể lúc nào cũng mang theo bên mình.
Việc căn nhà đứng tên ai, dùng tiền của ai, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi suy xét của Đoàn Tu Diệp.
Tiểu Cố muốn tự mình tiêu tiền, không vấn đề gì.
Muốn anh tặng cho em, chẳng phải càng tốt sao?
Bất kể là lựa chọn nào, chỉ cần Cố Giác nguyện ý thân cận với anh, trong lòng Đoàn Tu Diệp đó chính là giải pháp tối ưu làm anh hài lòng nhất.
Đột nhiên bị bế bổng lên, Cố Giác ngơ ngác nhìn về phía đại nguyên soái.
Khóe môi Diệp ca khẽ nhếch lên, đôi mắt màu nhạt ánh lên vẻ thỏa mãn rõ rệt, không biết đang tự vẽ ra tình tiết ngọt ngào nào trong đầu, ánh mắt lấp lánh như sao trời chăm chú nhìn hắn, khiến Cố Giác hoa cả mắt, chỉ cảm thấy Diệp ca thật đáng yêu chết đi được, không thể chịu nổi.
"Đừng có nhìn em với ánh mắt đáng yêu như vậy chứ!" Cố Giác oán trách.
Đoàn Tu Diệp hơi nhíu mày, không hiểu mình có điểm nào đáng yêu.
"Cố tiên sinh cứ yên tâm, những căn nhà được liệt kê ở hàng đầu đều là những tòa nhà đã tham gia kế hoạch xem nhà ảo của chúng tôi. Trong không gian mô phỏng, quý khách có thể nhanh chóng dạo một vòng, đồng thời cũng có thể thông qua góc quay toàn cảnh để thấy rõ toàn bộ khu dân cư", giám đốc mỉm cười nói.
Cố Giác: “Lợi hại, tôi phục rồi.”
Để thuận tiện móc tiền từ túi khách hàng, các nhà kinh doanh bất động sản đã tính toán hết nước hết cái.
"Xuất phát từ yêu cầu bảo mật, quý khách chỉ có thể xem nhà thật tại cửa hàng của chúng tôi. Hệ thống bảo hiểm điện tử ở đây được thực hiện nghiêm ngặt nhất. Một khi nhà được bán, chúng tôi sẽ hoàn toàn xóa dữ liệu khỏi cơ sở dữ liệu để tránh bị người xấu lợi dụng," giám đốc giải thích: “Nếu không phải vì phòng ngừa kẻ xấu, về mặt kỹ thuật, việc xem nhà tại nhà đã có thể thực hiện từ lâu rồi.”
Với sự trợ giúp của không gian mô phỏng, việc xem nhà không còn là một công việc khổ sai khi phải chạy đi chạy lại khắp nơi.
Cố Giác không phải là một khách hàng khó tính. Có không ít tòa nhà phù hợp với yêu cầu của hắn, phần lớn là các phong cách khác nhau: có kiểu dáng cổ kính phương Đông cách điệu, phong cách xa hoa lãng phí của Đế Quốc cổ đại, chủ nghĩa tối giản, chủ đề rừng rậm cùng tồn tại với động vật với độ phủ xanh lên đến 85%, biệt thự trên mặt nước…
Chỉ có điều không thể tưởng tượng được, chứ không phải là không có.
Khoa học kỹ thuật phát triển mang đến cho người giàu có nhiều lựa chọn hơn, điều này Cố Giác không ngờ tới trước khi đi xem nhà. Giống như những biệt thự cao cấp hắn miêu tả trong tiểu thuyết, cũng không khác biệt nhiều so với giới thượng lưu ở kiếp trước, vẫn là những kiểu cơ bản truyền thống và kinh điển nhất của thời đại tinh tế.
“Bởi vì Cố tiên sinh nói thích những tòa nhà mới, những khu dân cư muốn bán tốt trong những năm gần đây đều phải có những chiêu trò mới, vì vậy đủ loại chủ đề kỳ lạ đều xuất hiện.”
Ba người với góc nhìn của người ngắm cảnh bước vào một khu dân cư xa hoa theo chủ đề máy móc. Nhìn khắp nơi chỉ toàn là màu bạc lạnh lẽo, ngay cả nhân viên phục vụ và quản lý bất động sản cũng là robot đồng nhất, hơn nữa không phải loại robot mô phỏng người đang thịnh hành, mà là loại robot có thể thấy rõ đặc tính máy móc đặc trưng.
Hương vị tinh tế rất nồng, nhưng Cố Giác lại không thích lắm.
Giám đốc nói: “Theo ý kiến cá nhân của tôi, nếu thuê nhà thì không sao, nhưng mua nhà thì tốt nhất nên chọn kiểu bảo thủ một chút. Có một số chủ nhà vì muốn mới lạ kích thích để thu hút khách mua nhà, nhưng sau khi vào ở chưa đầy một tháng đã vì không quen mà dọn ra, nhà lại không bán được nên chỉ có thể bỏ trống mãi.”
Trong khi nói chuyện, không quên dùng ánh mắt sùng bái lén nhìn đại nguyên soái.
Cố Giác thấy vậy liền hiểu ra.
Nói chuyện thành thật với khách hàng như vậy, phần lớn lại là một trong những người hâm mộ cuồng nhiệt của Diệp ca.
“Đi xem cái tiếp theo đi, phong cách máy móc lạnh lẽo quá, tôi ở không quen.”
Xác định mình không thích chủ đề này, Cố Giác liền không lãng phí thời gian ở khu dân cư này nữa.
Giám đốc cũng rất sảng khoái điều chỉnh thử địa điểm tòa nhà tiếp theo, không hề cố gắng ép mua.
Nhân lúc anh ta đi điều chỉnh thử, Cố Giác kéo kéo vạt áo đại nguyên soái, trêu chọc: “Anh xem kìa, ánh mắt của giám đốc nhìn anh ấy, giống như nhìn thần tượng vậy, anh đúng là đồ trăng hoa hư hỏng.”
"Có sao?" Đoạn Tu Diệp lộ vẻ hoang mang, xin lỗi nói: “Anh chỉ lo nhìn em, không chú ý đến người khác, thật xin lỗi.”
Không thể đáp lại lời Tiểu Cố, anh có chút ảo não.
Sớm biết vậy nên chú ý đến xung quanh nhiều hơn.
“...”
Cố Giác giơ tay che mặt, quay đầu đi: “Đừng có thả thính nữa, em chịu không nổi anh như vậy đâu.”
Đồ trăng hoá hư hỏng càng thêm mê hoặc.
Cố Giác vội vàng chuyển chủ đề: “Đừng chỉ để(陪 từ này là gì vậy) em xem, anh cũng cho ý kiến đi, thích kiểu nào, em xem nhiều quá bị khó lựa chọn rồi.”
Điều này đúng là làm khó đại nguyên soái rồi.
Đoạn Tu Diệp thật sự không giỏi chọn nhà ở, anh trầm ngâm một lát, đề nghị: “Mỗi loại mua một căn rồi đổi chỗ ở?”