Đoạn Tu Diệp nhíu mày, đồng tử ánh lên ánh đèn, mờ mờ ảo ảo đặc biệt đáng sợ, dù nhìn thế nào cũng rất có uy hiếp, toàn Đế Quốc trên dưới yêu anh, kính anh cũng sợ anh, coi anh như chiến thần chỉ có thể nhìn từ xa không thể tiếp cận, chỉ có ở khoảng cách gần gũi với Cố Giác, mới có thể từ đôi mắt sâu thẳm nhìn thấy sự ngượng ngùng và thẹn thùng của anh: “Không muốn có những người khác sống gần em...”
"Nếu những căn nhà xung quanh em thuộc về anh, điều đó sẽ khiến anh rất an tâm," Đoạn Tu Diệp cố gắng diễn đạt trôi chảy, nhẹ giọng nói ra những ý đồ vốn định giấu kín: “Em muốn có được căn nhà của riêng mình, ý tưởng này rất tốt, anh sẽ không cản trở em, nhưng nhất định phải nằm trong phạm vi lãnh địa của anh.”
Ý thức về lãnh địa của Long tộc mạnh mẽ và bá đạo đến mức ngay cả quan hệ huyết thống cũng không thể chịu đựng được.
Đoạn Tu Diệp luôn tự hào về khả năng kiểm soát bản năng cao độ của mình, không ngờ trước mặt người yêu, lại hoàn toàn thất bại, không chỉ lộ rõ nguyên hình, mà những tập tính bản năng cũng lần lượt nhảy ra, luôn hận không thể bắt tinh linh về lãnh địa nhốt lại thân mật.
Sau khi thẳng thắn nói xong, Đoạn Tu Diệp quay mặt đi.
Ánh đèn phòng khách hắt lên dáng vẻ tuấn tú của anh càng thêm sâu thẳm và rõ ràng, nửa khuôn mặt biến mất trong bóng tối.
Con người không hoàn hảo, rồng cũng không phải là không có khuyết điểm.
Trong thế giới ảo tưởng, Long tộc thậm chí là một loài sinh vật tà ác, ngay cả phượng hoàng cũng cao thượng hơn chúng.
Anh vốn có thể luôn giữ mình thanh cao và cấm dục, thờ ơ đối đãi với mọi cám dỗ, giữ vững vị trí quán quân trong bảng xếp hạng 【những con rồng khác biệt nhất】 của gia tộc Đoạn.
Cho đến khi gặp được tinh linh của anh.
Tinh linh không lên tiếng, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm anh.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, Đoạn Tu Diệp bị nhìn đến có chút bực bội, nhanh chóng quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt hân: “Anh nói tất cả đều là lời thật, nếu em giận thì anh sẽ –”
Cố Giác: “Em giận, anh sẽ làm sao?”
Con rồng trưởng thành nhất thời bối rối: “Anh sẽ lại nghĩ cách dỗ dành em, làm cho em không giận nữa.”
Cố Giác cười ha ha.
Đoạn Tu Diệp bị tiếng cười của hắn làm cho hết cách, bất đắc dĩ mặc cậu cười đủ rồi, mới thấp thỏm hỏi: “Em giận sao?”
Cố Giác vốn định giả bộ giận dỗi hù dọa anh một chút, đáng tiếc biểu cảm [siêu hung.JPG] nghẹn chưa đến một giây đã phá sản, xoa mặt anh: “Không giận không giận, giận cái rắm á, chỉ là có hơi giật mình, cái năng lực tiền bạc của anh không phải người bình thường có thể thao túng được, quá giàu!”
Không giận là tốt rồi.
Đoạn Tu Diệp mặc hắn xoa mặt.
Đáng tiếc khuôn mặt Diệp ca của hắn không có nhiều thịt, căn bản xoa không đã, Cố Giác xoa đến bực bội: “Chỉ là vạn nhất chia tay, có lẽ sẽ hơi phiền phức.”
Cố Giác không có năng lực tiền bạc, không lấy nhà mình ra để đầu tư lướt sóng bất động sản.
Nhà bị bất động sản của người yêu cũ bao vây thì làm sao bây giờ, rất gấp, online chờ.
Vẻ mặt Đoạn Tu Diệp cứng lại, nắm lấy cổ tay hắn, buồn bã không vui nói: "Sẽ không chia tay. Dù chia tay cũng không cần sợ anh, anh sẽ không làm gì cả." Anh dừng lại, lại cảm thấy câu này nói không đúng, bổ sung: "Cũng không phải là không làm gì... Anh sẽ theo đuổi em lại từ đầu.
…
“Ách.”
Cố Giác theo tiếng, quay đầu giả bộ đang xem bức tranh phong cảnh treo trên tường phòng khách.
Đầu tai tinh linh lặng lẽ đỏ bừng.
Lòng như bị rồng đâm, đồng thời không quên ghi nhớ cẩn thận, phải dùng đến trong tiểu thuyết làm tư liệu sống.
Dưới sức mạnh của đồng tiền, không đến một ngày chờ đợi, Cố Giác đã chuyển đến nhà mới và ổn định mọi thứ.
Đoạn Tu Diệp tổ chức một bữa tiệc lớn mừng tân gia cho cậu, chỉ là thay đổi cách bày biện thịnh soạn trực tiếp như trước đây, mà chọn phong cách dùng bữa kiểu Pháp – tinh tế đến tận xương tủy, một bữa ăn bao gồm mười món trở lên, mỗi món còn có rượu vang khác nhau đi kèm, dưới ánh nến lung linh lãng mạn, món tráng miệng trước bữa ăn, món khai vị, món chính... lần lượt được dâng lên.
Đây là cách nói rất văn nghệ.
Nói thẳng ra thì, bữa ăn này diễn ra rất chậm, đặc biệt chậm, chậm đến mức Cố Giác, người không nhịn được phải chơi điện thoại, cũng bắt đầu buồn ngủ.
Cố Giác rất muốn nói, hắn chỉ cần một đĩa cơm chan canh là đủ rồi, ăn no để làm việc và ngủ, không cần bày vẽ những thứ phù phiếm đó.
"Món khai vị là sò điệp nguyên con nướng sơ qua, ăn kèm với bông cải nghiền nhuyễn với dừa bào, bọt biển trên cùng được làm từ chanh tươi, để toàn bộ món ăn có hương vị thanh tao nhẹ nhàng hơn." Khi mang món ăn lên, Đoạn Tu Diệp sẽ giải thích ngắn gọn.
Sò điệp nướng được lửa rất đều, chỉ có viền ngoài cháy xém một lớp vàng nhạt đẹp mắt, thịt sò bên trong mềm mại giữ trọn vị tươi ngon, càng nhai càng thơm.
Đúng là rất ngon.
Cách bày trí cũng rất đẹp mắt.
Chỉ là…
Ăn hai miếng là hết rồi!
Quán ven đường kia một xiên cũng có hai con, không thể nhiều hơn!
Tuy nói Cố Giác không đặc biệt đói, nhưng các món ăn đều đủ sắc hương mỹ vị, mỗi phần đều khơi gợi hắn muốn ăn, khiến hắn không khỏi mong chờ món tiếp theo, khoảng thời gian chờ đợi giữa các món ăn lại rất khiến người ta nóng lòng.
Nhìn Diệp ca đang bận rộn trong căn bếp mới đến đổ mồ hôi, Cố Giác không thốt nên lời nào để cắt ngang.
Thôi vậy...!
Một tấm lòng của bạn trai, Cố Giác tự nhiên không nỡ làm tổn thương anh.
Vì thế, bữa tối này kéo dài từ chạng vạng đến tận đêm khuya.
Dạ dày của Cố Giác rơi vào một trạng thái huyền diệu rất vi diệu – trước khi hắn bắt đầu cảm thấy đói, Diệp ca sẽ đúng lúc mang lên món ăn tiếp theo, chỉ là lượng thức ăn lại không đủ để lấp đầy hoàn toàn bụng hắn, cả bữa ăn cứ lơ lửng giữa đói và no, quả là một trải nghiệm kỳ lạ.
Cho đến khi ăn xong món tráng miệng thanh mát kem xoài, Cố Giác mới đánh bạo hỏi: “Món tráng miệng là món cuối cùng sao?”
Chắc sẽ không còn món tráng miệng thanh mát nào khác nữa chứ!
Cấm tuyệt!
Nghe vậy, Đoạn Tu Diệp ngẩn người một chút: “Nếu em chưa no, anh vẫn có thể làm tiếp. Tuy rằng thực đơn đã lên xong theo kế hoạch, nhưng anh còn rất nhiều món thử nghiệm có thể làm ngay, hoặc em muốn ăn gì khác, chỉ cần gọi tên có nguyên liệu anh đều có thể làm.”
"Được được, không cần nấu nữa đâu." Cố Giác vội vàng kêu dừng.
Đoạn Tu Diệp gật đầu, thu dọn bộ đồ ăn cuối cùng, nhưng không tiện tay ném vào máy rửa chén, mà thong thả ung dung rửa bằng tay. Bộ đồ dùng nhà bếp mới tinh đầy đủ mọi thứ, máy rửa chén cũng là loại mới nhất, cho dù là bộ đồ ăn đắt tiền cũng có thể hoàn thành việc rửa sạch mà không hề làm trầy xước, sạch hơn cả rửa bằng tay không.
Trước đây mải mê mong chờ món ăn tiếp theo, Cố Giác bỏ qua rất nhiều chi tiết kỳ lạ, giờ đã xác định ăn xong tất cả các món, cuối cùng cũng có thời gian rảnh để chú ý đến những điểm đáng ngờ.
Rửa một chiếc ly thủy tinh đựng kem, Diệp ca của hắn rửa mất khoảng năm phút.
Cố Giác nghi ngờ lớp thủy tinh đã bị tay anh mài mòn mỏng đi.
Lau một chiếc ly thủy tinh, không đến mức vậy chứ.
Sau khi nảy sinh nghi ngờ, Cố Giác quan sát mọi hành động của Đoạn Tu Diệp, phát hiện sau khi lau xong ly, anh đi dạo một vòng trong bếp, vẻ mặt rất muốn tìm việc gì đó để làm.
Đáng tiếc bộ đồ ăn đã dùng trước đó đã bị anh rửa sạch đến mức không còn một hạt bụi, sáng bóng đến mức có thể soi gương được, rửa lại cũng vô ích.
Thấy không có việc gì để làm, Đoạn Tu Diệp lại lớn tiếng hỏi: “Thật sự không muốn ăn gì khác sao?”
“Không còn đâu, no lắm rồi.”
Tuy nói ẩm thực Pháp coi trọng sự tinh tế về lượng, nhưng liên tiếp mười mấy món bao gồm cả tráng miệng được dâng lên, cũng đủ khiến Cố Giác no căng bụng.
Huống chi bởi vì khoảng thời gian giữa các món ăn quá dài, hắn ăn rất chậm, cảm giác no đến đặc biệt thật, tác dụng chậm phát huy, hắn thật sự không ăn nổi nữa.
Đoạn Tu Diệp mím môi mỏng, đuôi rồng khẽ động chạm vào vạt áo, mất mát quét qua quét lại.
Lúc này, Cố Giác đã hoàn toàn khẳng định, Diệp ca của hắn đang giấu chuyện gì đó.
Cũng không biết giấu chuyện gì.
Thật sự không thể nán lại trong bếp nữa, Đoạn Tu Diệp chậm rãi đi ra phòng khách ngồi xuống, khẽ nói: “Trời đã khuya rồi.”
Cố Giác theo lời anh, nhìn thoáng ra bên ngoài.
Phòng khách cũng là không gian mở, có thể ngắm trăng ở tiền viện.
Lúc này ngước mắt nhìn ra, quả thật có thể thấy ánh trăng xuyên qua màn đêm buông xuống, rải đầy đất sương bạc.
“Đúng vậy, trời đã tối rồi.”
Diệp ca của cậu muốn giở trò gì đây?
Trong lúc Cố Giác đang buồn bực, Đoạn Tu Diệp thấy thời cơ chín muồi, ngước mắt liếc nhìn hắn một cái rụt rè lạnh lùng, ra vẻ bình thản nói: “Thời gian không còn sớm nữa.”
Cố Giác: “Ừ, đúng vậy.”
“Về nhà muộn như vậy không an toàn, tiện cho anh ngủ lại đây một đêm được không?”
Giọng Đoạn Tu Diệp trước sau như một trầm ổn, chỉ có chiếc đuôi vẫy nhanh chóng bán đứng tâm trạng thật sự của anh lúc này.
…
Không phải, Diệp ca anh tỉnh táo lại đi.
Giàu có bao nhiêu thì càng quý trọng sinh mạng bấy nhiêu, anh biết khu bất động sản này mỗi năm trả bao nhiêu tiền thuê đội bảo an không?
Đây chính là một trong những điểm bán hàng quan trọng nhất của Thần Long Viên!
Hơn nữa cho dù nửa đêm đi trên con hẻm tồi tàn nhất hành tinh, e rằng cũng không có kẻ xấu nào dám động đến Đoạn Tu Diệp – chiều cao hai mét, bắp tay lộ ra dưới tay áo ngắn không hề khoa trương nhưng tràn đầy sức mạnh, khuôn mặt tuấn tú đến mức có thể dọa trẻ con khóc đêm, mọi nơi đều cảnh báo anh là một sự tồn tại nguy hiểm và mạnh mẽ đến nhường nào.
Có lẽ là vẻ nghi ngờ của Cố Giác quá rõ ràng, đuôi con rồng chột dạ vẫy càng dồn dập.
Quá nhiều điểm đáng nói, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cố Giác nhếch môi: “Không sao, em đưa anh về nhà, dù sao cũng rất gần.”
“...”
Rồng rồng ủy khuất, nhưng rồng rồng không nói.
"Dừng lại," Cố Giác làm động tác dừng lại: “Đuôi sắp thành cánh quạt điện rồi, muốn ở bao nhiêu đêm cũng được.”
Nghe vậy, Đoạn Tu Diệp cong mày.
Biểu đạt bản thân trước mặt người yêu quá khó khăn, may mắn tâm tư của anh không khó hiểu, Cố Giác cũng nguyện ý từ từ cùng anh đoán.
Nghĩ thấu điểm này rồi, vẻ vui vẻ của cậu lại bị che phủ bởi một lớp ngượng ngùng đặc biệt, khiến khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh trở nên ngoan ngoãn lạ thường, làm Cố Giác rất muốn cưng nựng anh.
Cố Giác bật cười: “Vui vẻ đến vậy sao?”
"Ừ." Đoạn Tu Diệp mím môi, thẳng thắn nói: “Anh muốn ở bên em mãi mãi.”
Tinh linh và rồng, đều là những chủng tộc có tuổi thọ đặc biệt dài, có rất nhiều thời gian để tiêu xài.
Từ khi ở bên Cố Giác, Đoạn Tu Diệp lại bắt đầu cảm thấy thời gian gấp rút.
Mỗi một phút, mỗi một giây, anh đều không muốn lãng phí.
Hố đen vũ trụ có thể nổ tung bất cứ lúc nào, cơ thể cường tráng trong vũ trụ chẳng có ý nghĩa gì, hành tinh hùng mạnh cũng chẳng qua chỉ có thể chịu đựng được những vụ nổ lớn hơn.
Khi nhìn về phía tinh linh, con ác long trẻ tuổi cường tráng thường xuyên nghĩ đến cái chết, còn bao nhiêu thời gian có thể ở bên hắn đây?
Đoạn Tu Diệp cụp mắt xuống, bên dưới lớp vỏ sắt đá của một người đàn ông thẳng thắn là một trái tim đang yêu.
Đồng thời, người yêu của anh lại bí mật lên kế hoạch tối nay sẽ coi anh như một con mãnh thú ôm gối.
Không sao, họ có rất nhiều thời gian để ở riêng cùng nhau…
Đoạn Tu Diệp nghĩ đến rất đẹp.
Nhưng ngày hôm sau, một tấm vé tàu đã đưa cả hai người họ lên phi thuyền của Phượng công tước.
Bệ hạ đưa, tham mưu trưởng phê duyệt dự toán.