*Xú mỹ: ở đây ý chỉ Tiểu Bạch yêu cái đẹp đến lạ. Là một cách mắng yêu.
Thợ săn tiền thưởng mạng lưới là trang web chuyên môn lập ra vì đuổi bắt phản nhân loại tổ chức. Trên đó đăng tải hàng vạn lệnh truy nã, kèm theo hình ảnh, phân tích vóc dáng và các đặc điểm sinh trắc học khác.
Máy truyền tin cao cấp là một công cụ cực kỳ mạnh mẽ. Nó có thể quét hình ảnh toàn cảnh trong bán kính một trăm mét. Nếu xuất hiện người có diện mạo trùng khớp với tội phạm bị truy nã, hệ thống sẽ lập tức đưa ra cảnh báo.
Thật ra, không ít người dù không làm thợ săn tiền thưởng cũng sẽ cài đặt phần mềm này, chí ít nếu gặp tội phạm thì còn có thể né tránh kịp thời.
Đây cơ hồ là phần mềm mà ai ai cũng muốn có.
Chỉ có điều, chiếc máy truyền tin mà Tần Phong đang dùng không hỗ trợ chức năng này. Phải là loại tích hợp trong hệ thống truyền tin của xe huyền phù, loại cao cấp nhất, thì mới có thể quét hình trong bán kính đến 1000 mét.
“Vừa lúc ra ngoài mua vài bộ quần áo!”
Tần Phong rời giường, tùy ý vươn vai một cái, thay lại bộ đồ cũ. Những bộ quần áo trước đây giờ mặc lên đã có phần chật chội, nhưng cũng càng tôn lên thân hình rắn chắc, cao lớn của hắn hiện tại.
Tần Phong vốn không mấy bận tâm đến ngoại hình của mình.
“Tiểu Bạch, ta muốn ra ngoài, ngươi ở nhà sao?” Tần Phong gọi vọng lên.
Tiểu Bạch đang chơi vui vẻ trên tầng. Nghe thấy tiếng Tần Phong, nó sao có thể đồng ý ở nhà? Lập tức lao vèo xuống như cơn gió, bộ lông mượt mà khẽ rung lên, rồi nhanh chóng chui tọt vào lòng Tần Phong.
Muốn đi cùng!
“Được rồi!”
Tần Phong xách ba lô, thuận tay ôm Tiểu Bạch nhét vào trong.
Chiếc huyền phù chiến xa đỗ sẵn dưới lầu. Dù đứng giữa một dãy xe xa hoa, nó vẫn nổi bật lạ thường. Không ít người trong khu tiểu khu tinh anh liếc mắt nhìn chiếc xe, ánh mắt lóe lên suy tư.
“Xem ra lại có người mới chuyển đến!”
“Không biết lần này là ai, nhớ chú ý một chút.”
Tần Phong không để tâm đến những ánh nhìn đó, lái xe thẳng đến khu thương mại cao cấp.
Đây là nơi người thường khó đặt chân. Dù không cấm vào, nhưng giá cả ở đây cao đến mức khiến người khác phải rùng mình, chỉ sợ làm bẩn một bộ quần áo, có khi phải bồi thường đến mức phá sản.
Tần Phong đỗ xe vào bãi, ánh mắt bỗng dừng lại ở một cảnh tượng phía trước.
“Anh!” Tiểu Bạch cũng lập tức chú ý.
Một quý phu nhân đang dắt theo một con chó lớn, lông vàng óng, cơ bắp uy vũ, chính là một con chó săn Golden Retriever.
Đây là loài chó từng rất được yêu thích trong thời đại hòa bình. Chúng có tính cách hiền hòa, thân thiện với con người. Sau đại biến khe nứt, động vật cũng bắt đầu tiến hóa trước cả loài người, thể chất tăng mạnh. Có những loài thú cưng còn sở hữu sức chiến đấu vượt xa con người.
Chó săn bảo vệ chủ là chuyện thường thấy, dù sao cũng phải đối đầu với những dị thú trong khe nứt dị giới.
Hiện tại trong căn cứ, việc thuần dưỡng dị thú đã trở thành trào lưu. Một nghề mới cũng từ đó ra đời, cùng loại chiến đấu chức nghiệp, cũng cùng loại sinh hoạt chức nghiệp: Khu Thú Sư.
Tất nhiên, Khu Thú Sư mạnh hay yếu, còn tùy thuộc vào sức mạnh của thú cưng họ khế ước.
Khế ước giữa Tần Phong và Tiểu Bạch, kỳ thực cũng là một kiểu mẫu mô phỏng từ nghề Khu Thú Sư.
“Đây đúng là một ý hay!”
Ngày trước, ở khu thường dân mà dắt thú cưng đi khắp nơi sẽ khó tránh khỏi thu hút ánh mắt chú ý, thế nhưng hiện tại bất đồng a.
Ở khu vực của giới nhà giàu, nuôi một dị thú cũng chẳng có gì đáng bàn.
Mười phút sau, trên lưng Tiểu Bạch đã thêm một sợi dây xích. Trên cổ nó thậm chí còn đeo thêm một cái nơ con bướm màu hồng, nhìn vô cùng đáng yêu. Không ai nghĩ rằng sinh vật nhỏ xinh này lại là dị thú cấp Thú Tướng.
Lần đầu tiên được đường hoàng bước đi trên vỉa hè phố lớn, Tiểu Bạch cực kỳ hưng phấn. Dù hơi khó chịu vì dây xích, nhưng so với lợi ích được đi chơi, nó cũng chẳng buồn để tâm.
Tần Phong trước tiên ghé mua một chiếc máy truyền tin. Ở Thừa Bắc, dòng cao cấp nhất giá tới mười vạn. Với giá trị con người lên trăm vạn như hiện tại, Tần Phong cũng không thèm để ý suy nghĩ, lập tức thanh toán mua lại.
Chiếc máy màu bạc vô cùng hào nhoáng, chỉ liếc mắt là có thể phân biệt ngay với mấy dòng phổ thông cấp thấp.
Sau đó, hắn đăng nhập mạng lưới thợ săn tiền thưởng.
“Không biết trong khu tụ tập này có bao nhiêu tội phạm ẩn mình…” Trong mắt Tần Phong ánh lên sát khí lạnh lẽo.
Hắn cài phần mềm này không phải để tránh né tội phạm, mà là để săn giết. Nếu khoảng cách đủ gần, dù ở Thừa Dương thị, hắn cũng sẽ lao đến truy bắt.
Vừa kiếm được tiền, vừa rèn luyện thực lực, tội gì không làm? Dắt Tiểu Bạch, hắn bước vào một cửa hàng thời trang cao cấp.
“Anh!”
Tiểu Bạch bỗng đứng khựng lại.
“Sao thế?”
Tần Phong nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của nó, phát hiện hóa ra là đang nhìn hai con manơcanh trưng bày.
Một nam một nữ, người mẫu nam mặc bộ âu phục đen bóng, người mẫu nữ là một chiếc lễ phục xa hoa, được niêm yết giá 30 vạn. Dưới ánh đèn, lớp vải phản chiếu từng điểm sáng lấp lánh.
Những điểm sáng ấy không phải kim cương mà là từ chất phát quang của một loài huyết trùng đặc thù, ánh huỳnh quang này vốn không có hiệu quả đặc biệt gì, chỉ là rất xinh đẹp.
Ở dã ngoại mà mặc mấy thứ phát sáng thế này, vậy chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Nhưng là ở bên trong nơi tụ tập, y phục lộng lẫy thế này, thật sự quá xinh đẹp. Một ít phú hào ở tại lễ kết hôn cũng sẽ đặt may một bộ.
Dĩ nhiên, Tiểu Bạch không phải đang ngắm manơcanh, mà là hai con chó nhỏ được đặt ngồi bên dưới, một đen, một trắng, trên người con chó trắng lông xù đang mặc một chiếc váy cưới tí hon.
Tần Phong nhất thời có chút cạn lời.
“Anh anh anh!” Tiểu Bạch bắt đầu sôi nổi reo lên.
Tần Phong: “… Không nghĩ tới ngươi lại là kiểu xú mỹ như vậy!”
Tiểu Bạch quay đầu lại, đôi mắt đen láy long lanh nhìn hắn tựa hồ đang lên án.
“Được rồi, được rồi, mua cho ngươi!” Tần Phong bất đắc dĩ lắc đầu, hắn phát hiện bản thân hoàn toàn không thể từ chối Tiểu Bạch. Tần Phong đối với Tiểu Bạch thật sự là sủng lên trời.
Một nữ nhân viên phục vụ sớm đã chú ý đến Tần Phong. Lúc đầu thấy hắn ăn mặc đơn giản thì hơi coi thường, nhưng khi nhìn thấy chiếc máy truyền tin bạc sáng trên tay hắn, ánh mắt cô ta lập tức thay đổi. Là đại gia giấu mặt đây rồi!
Cô còn chưa kịp mỉm cười chào đón thì Tần Phong đã chỉ vào khu trưng bày: “Xin hỏi cái váy cưới cho thú cưng kia có bán không?”
Khóe miệng nhân viên co giật. Khách đến mua váy cưới cho người thì không thiếu, chứ mua váy cưới cho thú cưng thì là lần đầu cô gặp.
“Thưa ngài… đó là mẫu trưng bày ạ!”
“Không bán à?”
“Cái này…” cô ta lưỡng lự rồi nói: “Để tôi hỏi cấp trên một chút!”
Vừa lúc ấy, cửa lại mở ra, một nam một nữ bước vào.
“Chồng yêu à, anh mua cho em bao nhiêu đồ rồi, giờ để em mua mấy món cho anh nhé! Không thể lúc nào cũng ăn mặc xuề xòa được, anh đẹp trai như vậy mà, mặc đồ hãng này nhất định sẽ rất hợp!”
Giọng nữ kiều mỵ vang lên khiến ai nghe cũng phải rợn da gà.
Đúng lúc đó, chiếc máy truyền tin trong tay Tần Phong rung nhẹ lên một cái.
Sau đó, một cảnh báo không âm thanh hiện ra:
[Cảnh báo hệ thống: Thợ săn tiền thưởng chú ý – tội phạm: Lý Hải đã xuất hiện!]
Tần Phong khựng lại, ánh mắt trầm xuống. Hắn âm thầm buông tay khỏi máy truyền tin, liếc mắt nhìn cặp đôi vừa mới bước vào.